Tô Vãn cũng tiện đó mà xem thử mặt, dùng sức siết chặt ngón tay, móng tay dường như đâm vào trong thịt.
Được rồi, cô thừa nhận, người đó đẹp hơn cô, khí chất cao quý hơn cô, hơn nữa dựa vào cách đi ra ngoài như vậy thì thân phận và bối cảnh của người đó chắc chắn cao hơn cô nhiều lắm.
Cho nên, khó trách người ta là vị hôn thê, còn cô chỉ có thể trốn trốn giấu giấu làm người tình.
"Được rồi, đi thôi, đừng đứng đó nhìn nữa, coi chừng người ta báo cảnh sát bắt anh đó." Cô đứng lên, đùa vui.
Diệp Vân Thâm lập tức giơ tay đầu hàng: "Có trời chứng giám, là em đứng đó nhìn chằm chằm người ta, tôi chỉ đứng nhìn em mà thôi."
Tô vãn →_→
Người đàn ông này hình như có độc?
Cô không trả lời, đi được hai bước thì bỗng quay đầu lại nhìn hắn: "Anh cố ý mang tôi đến đây là muốn cảnh cáo tôi rằng hãy nhìn rõ thân phận của mình, đừng có quấy rầy anh của anh đúng chứ?"
"Tôi là tôi xót cho thời gian mà em lãng phí trên người của ảnh, thân phận của anh ấy đặc thù, muốn gả cho ảnh thì ít nhất cũng phải là con gái bộ trưởng hoặc là Thủ tướng."
Diệp Vân Thâm quay đầu lại, nháy mắt với cô: "Em đi theo ảnh, mãi mãi cũng chỉ có thể là người tình, tôi thì không giống vậy, lần đầu tiên tôi gặp em thì tôi đã muốn cưới em rồi."
"Ha ha..."
Tô Vãn cười lạnh, không hề tin mấy chuyện ma quỷ của hắn: "Hai người mấy người không phải là anh em sao? Gả cho anh sao lại không phải là con gái bộ trưởng?"
"Không giống nhau, ảnh cưới người con gái này là để mượn địa vị của cha vợ mà cũng cố địa vị và thế lực của bản thân, còn tôi không hứng thú với mấy cái đó."
Diệp Vân Thâm nhún vai, vẻ mặt rất chi là vô tội: "Ai biểu tôi là lão Nhị làm chi, trong nhà không ký thác quá nhiều kì vọng lên tôi thì đương nhiên cũng sẽ không bắt buộc tôi quá nhiều. Yêu cầu duy nhất của họ dành cho tôi là không được đụng vào mại dâm, ma túy."
Tô Vãn hiểu được.
Vị trước mặt này chính là một vị tiểu thiếu gia được gia đình nuông chiều, dù trời có sụp xuống cũng có cha mẹ và anh trai chống cho, hắn chỉ cần làm mình luôn vui vẻ, hạnh phúc là được rồi.
Cô cuối đầu nhìn đôi chân của mình, lại không mở miệng.
Chiếc vòng ngọc bích nơi cổ chân khẽ lay động, món đồ này rất đẹp, nó trong suốt lại còn phát sáng, vừa nhìn đã biết là một món đồ xa xỉ.
Nhưng cô không hề thích chút nào, hơn nữa càng nhìn càng thấy khó chịu.
"Tôi nói nè cô bé, vừa rồi em hỏi nhiều như vậy, có phải đã tin là tôi không có ý xấu gì rồi phải không?"
Diệp Vân Thâm đột nhiên giơ tay ôm lấy vai của cô: "Đi nào, hôm nay thiếu gia ta sẽ làm người hướng dẫn du lịch cho em, đưa em đi xem hết những chỗ ăn ngon, vui vẻ, thú vị quanh đây."
Tô Vãn không hé răng, cũng không hề hăng hái.
Diệp Vân Thâm đưa cô đi hết những chỗ ăn ngon, chơi vui xung quanh hết cả nhưng cả một đường cô cũng không phản ứng lại.
Có đôi khi cô nhìn anh cố gắng lấy lòng như thế, cô cũng muốn tươi cười một chút nhưng mà thật sự cười không nổi.
Diệp Vân Thâm biết rõ tâm trạng cô không tốt nên cũng không nói gì cả, lôi kéo cô đi đến phía trước.
Vào buổi chiều, hai người nhìn thấy một tin khẩn cấp trên màn hình điện tử ven đường, nói là có phần tử khủng bố đã tấn công vào khách sạn du lịch hàng đầu của thành phố.
Tô Vãn dừng chân lại, nhìn chằm chằm vào màn hình điện tử chừng hai giây, giơ tay giữ chặt hắn: "Cái đó... hình như là khách sạn khi nãy chúng ta ở."
Diệp Vân Thâm nhìn qua chỗ cô chỉ, vẻ tươi cười trên mặt cứng lại, trở nên ngưng trọng.
"Chuyện lớn rồi, chúng ta về nhanh thôi!" Hắn nhanh chóng kéo Tô Vãn về, thế nên Tô Vãn thậm chí còn chưa kịp xem hết cái tin đó.
Khi ngồi trên xe, cô thử gọi cho Diệp Dục Sâm, muốn hỏi anh tình hình hiện tại thế nào rồi, kết quả là không có ai nghe máy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]