"Diệp Dục Sâm, em biết mà." Hắn mỉm cười nhìn cô, không ngạc nhiên nói, "Em có phải là tình nhân mới anh ấy đang tìm không?"
Tô Vãn ngây cả người trông như vừa bị sét đánh.
"Anh ấy cũng quá nhẫn tâm rồi, vậy mà đem người đáng yêu như em ném vào loại chỗ như trại tạm giam, chậc chậc, đúng là ông già không lương tâm."
Ông... ông già?
Tô Vãn bị sốc và thiếu nữa hộc máu vì hình dung của hắn.
Theo hiểu biết về anh, Diệp Dục Sâm năm nay mới tầm 27 tuổi? Đúng độ tuổi dồi dào thanh xuân, như trong miệng tên này biến cái thành ông già?
"uhm, anh bao nhiêu tuổi?"
Tô Vãn nhìn thanh niên trước mặt, theo bản năng hỏi một câu.
Diệp Vân Thâm một tay đỡ đầu: "24, so với ông già kia nhỏ hơn 3 tuổi."
"Ô, thế so với tôi mà nói, anh chẳng khác gì ông già." Cô ngay tức khắc phản bác lại.
"Hahaha... em thực sự rất đáng yêu nha." Diệp Vân Thâm bậc cười, "Anh càng thích em rồi đó."
Tô Vãn im lặng.
Bây giờ cô tin rồi nha, cái tên tiểu tử thối này đúng là em trai Diệp Dục Sâm, cái tính nết không biết xấu hổ này quả là vô cùng giống nhau.
"Bé con, hôm nay em không có chỗ phải đi đúng không? Không ấy theo anh đi, cùng nhau ra ngoài một chút?" Diệp Vân Thâm đề nghị.
"Cái gì mà tôi không có chỗ để đi?" Tô Vãn trợn mắt trắng.
"Anh tôi hôm nay muốn tiếp đãi vị hôn thê của mình ở khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138591/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.