Buổi sáng hôm sau, Tô Vãn lấy chiếc đồng hồ đeo tay từ chỗ của Tô Như Nguyệt trước kia.
Cô không muốn gặp lại cái tên ngày hôm qua nên định tìm vệ sĩ giúp đưa giùm là xong, nhưng mà trước khi cô làm thì Diệp Dục Sâm đã đến tìm cô.
"Hôm nay tôi có khách, em đi ra ngoài dạo chút đi, trước khi trời tối thì đừng có về."
Anh không giải thích lý do, giọng điệu cứ như ra lệnh, anh nghĩ rồi lại nói thêm một câu: "Tôi bảo A Thư đi với em."
"Không cần, tôi tự đi." Tô Vãn từ chối thẳng đề nghị của anh: "Dù sao thì tôi cũng không chạy thoát được, anh không cần phải lo lắng, còn đặc biệt cho người đi theo tôi như vậy đâu."
Diệp Dục Sâm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô, đôi môi mỏng mím lại thành một đường.
Không đợi anh nói gì nữa, Tô Vãn đã mang đồ đạc đi rồi.
Tầng cao nhất của khách sạn.
Diệp Vân Thâm đã ngồi ở đó chờ cô, vừa thấy cô đến thì vội vàng gọi người phục vụ đến để cô gọi món.
Tô Vãn ngồi xuống, lấy hộp đựng đồng hồ trong túi ra đưa cho hắn: "Của anh đây."
Diệp Vân Thâm đưa tay nhận, mở ra nhìn thoáng qua, khóe môi xuất hiện chút ý cười: "Một trăm bốn mươi vạn, cái của tôi cũng không có giá trị nhiều đến vậy."
"Còn lại là phí bù đắp cho anh."
Cô tỏ ra rất hào phóng, lại không ngờ rằng đối phương lại dùng lời lẽ nghiêm khắc từ chối: "Như vậy không được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138590/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.