"Không có phòng dành cho khách."
Diệp Dục Sâm ngay lập tức từ chối đề nghị của cô, "Em ở cùng anh, anh không ngại dành cho em nửa giường đâu."
Em gái nhà anh!
Tô Vãn muốn bạo nói tục tiễu lắm luôn.
Anh không ngại nhưng tôi để ý nha!
"Tôi nói anh..."
"Anh cũng cần người săn sóc."
Diệp đại thiếu không để cô có cơ hội từ chối, "Tô tiểu thư, em xem mấy ngày trước kia em bị gãy chân là tự anh chăm sóc em đó, em không thể có qua có lại một lần sao?"
Tô Vãn lặng yên đi.
Cô thực cho rằng, thằng này khả năng chính là tới để đòi nợ.
Trên nguyên tắc người bị thương dù có gây rối vô cớ cũng sẽ nhận được lòng khoan dung, nên cô quyết định không chấp nhặt với tên thối tha này nữa.
Cũng may mắn cái giường này khá lớn, bốn năm người nằm cũng không thành vấn đề, điều kiện tiên quyết là đảm bảo không chạm trúng hắn, cô chiếm một góc nhỏ coi như không thành vấn đề.
Diệp Dục Sâm mở ti vi lên.
Phát ngay đúng bộ phim của Tô Vãn vừa mới phát sóng, hai người nhàn rỗi vô vị xem phim mới của cô.
Cô ở trong phim là nhân vật nữ số 2, một người lương thiện đáng yêu, một công chúa dám yêu dám hận.
Diện mạo bên ngoài của cô rất phù hợp với dòng phim cổ trang, tiểu công chúa vừa bước ra, liền khiến cho người xem cảm thấy tương đối kinh diễm, trang phục cổ trang đó như được thiết kế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138596/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.