Diệp Dục Sâm ngay lập tức từ chối đề nghị của cô, "Em ở cùng anh, anh không ngại dành cho em nửa giường đâu."
Em gái nhà anh!
Tô Vãn muốn bạo nói tục tiễu lắm luôn.
Anh không ngại nhưng tôi để ý nha!
"Tôi nói anh..."
"Anh cũng cần người săn sóc."
Diệp đại thiếu không để cô có cơ hội từ chối, "Tô tiểu thư, em xem mấy ngày trước kia em bị gãy chân là tự anh chăm sóc em đó, em không thể có qua có lại một lần sao?"
Tô Vãn lặng yên đi.
Cô thực cho rằng, thằng này khả năng chính là tới để đòi nợ.
Trên nguyên tắc người bị thương dù có gây rối vô cớ cũng sẽ nhận được lòng khoan dung, nên cô quyết định không chấp nhặt với tên thối tha này nữa.
Cũng may mắn cái giường này khá lớn, bốn năm người nằm cũng không thành vấn đề, điều kiện tiên quyết là đảm bảo không chạm trúng hắn, cô chiếm một góc nhỏ coi như không thành vấn đề.
Diệp Dục Sâm mở ti vi lên.
Phát ngay đúng bộ phim của Tô Vãn vừa mới phát sóng, hai người nhàn rỗi vô vị xem phim mới của cô.
Cô ở trong phim là nhân vật nữ số 2, một người lương thiện đáng yêu, một công chúa dám yêu dám hận.
Diện mạo bên ngoài của cô rất phù hợp với dòng phim cổ trang, tiểu công chúa vừa bước ra, liền khiến cho người xem cảm thấy tương đối kinh diễm, trang phục cổ trang đó như được thiết kế riêng vì cô, càng xem lại càng muốn xem lại lần hai.
Giá trị nhan sắc cao, tính cách phóng khoáng, kỹ thuật diễn lại tự nhiên, công chúa nhỏ thành công thu hút được một lượng fans.
"Anh bỗng nhiên hối hận, là không nên thả em ra ngoài đóng phim."
Diệp Dục Sâm nhìn trong phim cô cùng nam diễn viên nói chuyện yêu đương, huống hồ cô chính là người theo đuổi tên đàn ông thúi đó, chỉ vậy thôi sắc mặt hắn liền đen lại.
"Ha ha ha..." Tô Vãn lạnh lùng cười.
Ba phút sai đó, Diệp đại thiếu bùng nổ nổi giận: "Đ*t! Bàn tay heo bẩn để chỗ nào vậy? Khốn kiếp, thằng đó chiếm tiện nghi của em."
Tô Vãn: "..."
"Em lại có thể hôn với thằng đó!" Diệp Dục Sâm bỗng lại nổi lên bão, mặt đen thui nhìn chằm chằm màn hình máy tính, "Thằng này là ai? Anh phải kêu người giết nó."
"Anh bị bệnh tâm thần à!" Tô Vãn mắng thẳng vào hắn, "Ai hôn với anh ta? Chẳng qua chỉ chạm nhẹ một cái thôi? Cốt truyện yêu cầu, huống hồ lúc sau tôi cũng quăng về một cái tát còn gì?"
Đoạn này nội dung cốt truyện là tiểu công chúa ra ngoài gặp nạn, kết quả bị nam số hai cứu được, trong quá trình đó hai người không cẩn thận môi chạm môi nhau, sau đó công chúa nhỏ ngây thơ đã yêu sâu đậm, nhất kiến chung tình nam số hai.
Vốn chỉ là cốt truyện cũ kỹ bình thường thôi, ai mà ngờ rằng tên hỗn đản này lại bắt cô không chịu buông, một hai phải làm cô hôn mạnh hắn để bồi thường, bằng không thì chặn đường diễn của nam số hai kia.
Tô Vãn cũng sắp nổi cáo tới nơi.
Tên khốn này chính là vô cớ gây sự đây mà!
Đừng nói qua đây chỉ là một vở kịch, cô với nam diễn viên thật sự không có gì, mà nếu tính là có đi nữa, cũng không tới phiên hắn quản, được không?
Với lại anh kia là gì của cô?
"Không hôn." Cô không do dự cự tuyệt ngay, "Anh muốn chặn ai thì chặn, liên quan gì tới tôi?"
"Em không sợ anh không cho em ra cửa à?" Diệp Dục Sâm cười.
Tô Vãn lý sự.
"Anh có thể bắt em từ nay về sau ngoài anh ra đều không thấy được ai." Hắn lại uy hiếp.
Tô Vãn không thể nhẫn nhịn thêm nữa, nhặt con dao gọt trái cây cầm trên tay!
"Em phải hiểu rõ ràng." Diệp Dục Sâm bình tĩnh nhắc nhở một lần nữa, "Ngồi ở nhà lao nhỏ xuyên suốt."
"Tôi chỉ muốn ăn quả táo, xuyên suốt cái em gái anh đó!"
Cô nói tục một câu, tức giận bất bình cầm lấy mâm đựng trái cây, đem quả táo đáng thương thành mặt của hắn mà ghim.
"Được rồi, đừng giày vò quả táo nữa, lại đây chăm sóc người đàn ông của em này, miệng vết thương của anh đau quá." Diệp Dục Sâm rên ra một tiếng gọi cô, cuối cùng không quên bồi thêm một câu, "Thật sự đau lắm cơ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]