Chương trước
Chương sau
"Anh đã an bài công việc của em rồi, một tuần sau nhân vật em đảm nhiệm sẽ đóng máy, anh cũng bảo quản lý của em đẩy lùi các lịch trình lại, chờ chúng ta trở về lại nói tiếp."

Diệp Dục Sâm hoàn toàn không cho cô cơ hội để bày tỏ ý kiến mà đã trực tiếp thay cô quyết định mọi chuyện.

"Anh muốn đi đâu?" Dĩ nhiên là Tô Vãn đã quen với sự ngang ngược của anh nên cũng không bác bỏ gì mà là tiện đó hỏi nơi đi.

"Không cần lo, em cứ chọn nơi em muốn đi đi." Anh đưa quyền lựa chọn cô.

Tô Vãn nâng má nghĩ: "Nước S đi, nghe nói phong cảnh ở đó mùa này rất đẹp."

"Nước S?" Diệp Dục Sâm khẽ nhướn mày.

"Ồ, tôi quên mất tiêu là anh mới vừa trở về từ đó." Lúc này cô mới nhớ đến chuyện đó: "Nếu không thì đổi sang chỗ khác ha? Nước M? Nước Y? Hay là nước F?"

"Không sao, cứ đi S quốc, đúng lúc anh cũng muốn đi ra ngoài xem phong cảnh."

Diệp đại thiếu cứ thế đưa ra quyết định. Nhưng mà vừa nhắc đến chuyện đi công tác hơn nửa tháng qua, anh lại muốn trách cô.

Cô bé đáng ghét này, anh ở lâu vậy mà cô lại không hề chủ động gọi cho anh một cuộc gọi nào, từ đó suy ra cô không quan tâm đến anh chút nào.

Bé nhỏ không lương tâm!

"Diệp Dục Sâm, cảm ơn anh đã làm giúp tôi nhiều việc đến vậy."

Buổi tối Tô Vãn đang nằm trên giường xem hướng dẫn du lịch bỗng nói ra một câu như vậy?

"Hửm?" Diệp Dục Sâm đứng hình, nghi ngờ quay đầu qua nhìn cô: "Sao tự nhiên lại khách khí vậy hả?"

"Không có gì, chỉ muốn cám ơn anh thôi."

Cô cười: "Nếu không có anh giúp đỡ, chỉ tôi dựa vào khả năng của một người sao có thể lật đổ Tô Kiến Nam."

"Em không cần nói cảm ơn với tôi." Diệp Dục Sâm đóng laptop lại, xoay người đi đến cạnh cô: "Bổn thiếu gia bảo vệ người phụ nữ của mình là chuyện hiển nhiên."

Tô Vãn cười không nói.

Khi mới sống lại, mục tiêu của cô chỉ là đối phó Tô Như Nguyệt và Lâm Mĩ Lan, trả thù cho đời trước bị hãm hại đến chết.

Về chuyện lật đổ Tô Kiến Nam, cướp công ty về, thật sự thì cô có nghĩ tới nhưng mà vấn đề là cô không đủ khả năng,nếu chỉ bằng một mình cô thì có lẽ đã bị Tô Kiến Nam giết chết rồi.

Vốn là cô muốn tạm thời từ bỏ nó đợi đến sau này có đủ khả năng sẽ trở về báo thù, kết quả Diệp Dục Sâm xuất hiện, nắm lấy tay cô vào lúc cô bất lực nhất.

Nhờ anh luôn ở đó giúp cô mà cô mới gặt hái được tất cả mọi thứ hiện giờ.

Cô ngẩng đầu khỏi đống hướng dẫn du lịch, nhìn anh bằng ánh mắt sùng bái như một cô gái nhỏ: "Có ai nói với anh chưa, rằng anh lớn lên thật sự đẹp lắm, anh là người đàn ông đẹp nhất mà tôi từng gặp."

"Em không thể đổi từ khác sao?" Diệp Dục Sâm nhíu mi, rõ ràng là không vừa lòng với chữ đẹp.

"À, vậy thì... anh là người đàn ông đẹp trai nhất mà tôi từng gặp." Tô Vãn nghĩ rồi nói.

Diệp đại thiếu lập tức vừa lòng, lần đầu tiên trong đời cảm thấy may mắn rằng mình có khuôn mặt làm điên đảo chúng sinh.

"Em thích là được rồi."

Nghe lời nói của anh, Tô Vãn cười.

Nhưng cười là thế, cô lại cảm thấy hơi khó chịu, ánh mắt nhìn Diệp Dục Sâm dần trở nên phức tạp.

Thích anh ấy chứ?

Có lẽ lúc đầu là có nhưng mà bây giờ chắc chắn sẽ không.

Khi anh nói rằng anh sẽ không cưới cô và muốn cô trốn tránh làm người tình cả đời của anh thì cô đã cắt đứt hết mọi tình cảm chớm nở trong lòng mình.

Còn bây giờ chỉ còn lòng biết ơn và kính trọng mà thôi.

Cô không muốn nói về chuyện này nữa nhưng Diệp Dục Sâm không định tha cho cô dễ dàng như vậy, buông máy tính trong tay, đi đến ngồi xuống chỗ cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.