"Anh đã an bài công việc của em rồi, một tuần sau nhân vật em đảm nhiệm sẽ đóng máy, anh cũng bảo quản lý của em đẩy lùi các lịch trình lại, chờ chúng ta trở về lại nói tiếp."
Diệp Dục Sâm hoàn toàn không cho cô cơ hội để bày tỏ ý kiến mà đã trực tiếp thay cô quyết định mọi chuyện.
"Anh muốn đi đâu?" Dĩ nhiên là Tô Vãn đã quen với sự ngang ngược của anh nên cũng không bác bỏ gì mà là tiện đó hỏi nơi đi.
"Không cần lo, em cứ chọn nơi em muốn đi đi." Anh đưa quyền lựa chọn cô.
Tô Vãn nâng má nghĩ: "Nước S đi, nghe nói phong cảnh ở đó mùa này rất đẹp."
"Nước S?" Diệp Dục Sâm khẽ nhướn mày.
"Ồ, tôi quên mất tiêu là anh mới vừa trở về từ đó." Lúc này cô mới nhớ đến chuyện đó: "Nếu không thì đổi sang chỗ khác ha? Nước M? Nước Y? Hay là nước F?"
"Không sao, cứ đi S quốc, đúng lúc anh cũng muốn đi ra ngoài xem phong cảnh."
Diệp đại thiếu cứ thế đưa ra quyết định. Nhưng mà vừa nhắc đến chuyện đi công tác hơn nửa tháng qua, anh lại muốn trách cô.
Cô bé đáng ghét này, anh ở lâu vậy mà cô lại không hề chủ động gọi cho anh một cuộc gọi nào, từ đó suy ra cô không quan tâm đến anh chút nào.
Bé nhỏ không lương tâm!
"Diệp Dục Sâm, cảm ơn anh đã làm giúp tôi nhiều việc đến vậy."
Buổi tối Tô Vãn đang nằm trên giường xem hướng dẫn du lịch bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138578/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.