"Chỉ cảm ơn ngoài miệng thế sao, tôi không để ý nếu em tự mình làm và dùng hành động thực tế chứng minh chút tấm lòng đó của em."
"Làm sao chứng minh?" Tô Vãn nghi ngờ ngẩng đầu nhìn anh.
Diệp Dục Sâm nở nụ cười, ngón tay thon dài nắm lấy cằm cô: "Ví dụ như đến đây hầu hạ thiếu gia ngủ gì đó."
"Gần đây quay phim nên tôi khá mệt mỏi, đợi nào đóng máy rồi nói nha."
Cô nằm xuống giả chết, còn không quên kéo chăn lên che bản thân lại, giả bộ ngủ.
"Đứa nhóc xấu xa."
Diệp đại thiếu cười mắng, trong giọng nói chứa đầy sự bất đắc dĩ.
Anh nằm xuống bên cạnh cô, trong lòng đã bắt đầu suy tính sẽ thừa dịp đi du lịch lần này mà tìm một cơ hội tốt để giải quyết cô ở đó.
Tô Vãn tắt đèn, lại lùi người vào trong lòng anh, khi Diệp Dục Sâm đưa tay qua ôm lấy cô, cô không hề chống cự mà ngoan ngoãn để cho anh ôm mình.
Nhưng bên trong vẻ ngoan ngoãn đó lại cất giấu ý định chạy trốn đi bất cứ lúc nào.
Bây giờ Tô gia đã ngã, kẻ thù của cô nên ngồi tù đã ngồi tù, nên chạy trốn đã chạy trốn, đã được như ý muốn rồi.
Cô không hề có gì cần xin Diệp Dục Sâm nữa nên đương nhiên cô sẽ không làm khổ mình mà tiếp tục ở lại làm người tình bên cạnh anh.
Đã đến lúc qua cầu rút ván để mở ra một tương lai của bản thân với vô hạn khả năng.
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138579/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.