Nói về việc vô thời hạn này, phần lớn là do tội bắt cóc và vơ vét tài sản, hai tội danh này là tội nghiêm trọng, cộng với số tội danh tham ô công quỹ và nhiều tội khác nữa cũng bị xử phạt nên mới có kết quả như bây giờ.
"Mày còn ở đây làm cái gì? Đặc biệt đến xem trò cười của tao hả?"
Hiển nhiên Tô Kiến Nam không hề muốn gặp cô, vừa nhìn thấy cô đã không có thái độ hòa nhã.
Cách một lớp kính, Tô Vãn nhìn thấy rõ một người đàn ông trung niên tiều tụy ở bên trong, chợt có loại cảm giác như đã qua mấy đời rồi.
Đi vào đây chỉ mới hơn nửa tháng mà Tô Kiến Nam như già đi vài tuổi, người gầy đi, tóc nhìn qua đã bạc hơn rất nhiều.
Cô không xúc động quá lâu, rất nhanh đã cười: "Ông đừng hiểu lầm, hôm nay tôi đến là muốn nói cho ông một chuyện."
Tô Kiến Nam không nói gì chỉ trợn mắt lạnh lùng nhìn cô.
Tô Vãn tiếp tục mỉm cười: "Ông có biết vì sao bây giờ ông lại ở đây không?"
"Mày còn mặt mũi hỏi tao sao? Tao và dì của mày có ngày hôm nay còn không phải là do mày hại hả? Sớm biết có hôm nay, năm đó tao sẽ không giữ mày lại." Tô Kiến Nam phẫn nộ gào lên.
"Đáng tiếc ghê, đời này không có thuốc hối hận, nếu không thì có lẽ có thể cho ông uống loại thuốc này một lần rồi."
Tô Vãn xúc động thay ông: "Vốn là tôi định đưa thẳng cho cảnh sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138577/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.