"Yên tâm, tôi biết rõ hơn em là nên đối xử với cô ta như thế nào. "Anh Vương cầm lấy chi phiếu, cất vào trong túi mình, "Lấy tiền làm việc là một chuyện thiên kinh địa nghĩa* tí nữa tôi liền kêu người chiếu cố cô ta thật tốt, cho em xem náo nhiệt trước."
*Cái lẽ rất đúng xưa nay, không có ý gì phải nghi ngờ.
Hắn đúng là tên ác bá chuyên đi buông hàng ở các khu đèn đỏ, những người bị hại đều chung cảnh ngộ, bề ngoài đẹp thì khống chế đi tiếp khách còn không vừa mắt sẽ đưa thẳng lên chợ đen để buôn bán người.
Lúc hai người nói chuyện, bên kia Tô Vãn theo yêu cầu của họ đã quay tốt video cho Lâm Mỹ Lan.
Nhìn thấy Lâm Mỹ Lan mang một tên đàn ông mặt sẹo trở về, cô còn ngốc ngếch hỏi một câu, chính mình có phải là có thể rời đi rồi chăng.
"Đi? Mày cảm thấy với tình huống hiện tại tao sẽ thả cho mày đi hay sao? Để mày báo cảnh sát đến bắt bọn tao à?"
Lâm Mỹ Lan đối với cô không có chút gì kiêng kỵ, sau khi tiếp nhận được đồ, bà ta trực tiếp bộc lộ bộ mặt hung ác: "Tô Vãn, tao đã nói rồi, tao nhất định sẽ làm cho mày sống khôn bằng chết."
"Ha ha...." Tô Vãn cười lạnh, châm chọc nhìn Lâm Mỹ Lan: "Bà cơ bản còn chư đủ cái năng lực này."
"Rất tốt, quả đúng là một cô gái lợi hại, nhưng mày đã đến đây rồi thì không có cơ hội rời khỏi đâu."
Anh Vương, người đang đứng bên cạnh xem diễn bỗng nhiên vỗ tay, nhìn hai gã đàn ông bên cạnh đưa mắt ra hiệu: "Hai đứa bọn mày, giúp tao dạy cho cô em một chút quy tắc, nhớ dạy cho thật tốt vào."
Hai gã đàn ông vẫn luôn đứng bên cạnh Tô Vãn liền hiểu ý, một người tiến lên xé rách quần áo của cô, một người cầm máy quay hướng về phía hai người.
Lâm Mỹ Lan đứng bên cạnh nhìn, cười lạnh: "Đại tiểu thư, còn nhớ lúc mày ở khách sạn Tứ Hải mày đã làm gì với Như Nguyệt hay không? Mày hại Như Nguyệt bị cả nhà Cố gia ghét bỏ, hủy hoại hạnh phúc của nó, hiện tại tao cũng muốn cho mày nếm thử cảm giác đó."
Bà ta vừa dứt lời, camera đã bậc, chuẩn bị quay.
Đúng vào lúc này một tên đàn em cuống quít chạy vào: "Anh Vương, bên ngoài có một người tên Diệp Dục Sâm, hắn nói đại ca bắt người phụ nữ của hắn."
"Diệp Dục Sâm là ai?"
"Hắn nói hắn là tổng giảm đốc của tập đoàn Thịnh Hoàng."
Mọi người quay lại nhìn nhau.
Tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Hoàng?
Tên tuổi này có chút nổi tiếng, hình như là một nhân vật tầm cỡ, nhưng vấn đề là, bọn họ cùng với hắn không có bất kỳ quan hệ gì cả, bắt người phụ nữ của hắn.... ở đâu ra thế?
Bọn bắt cóc có chút mờ mịt.
Ở đây trừ Tô Vãn, thì phụ nữ duy nhất mà Diệp Dục Sâm có tiếp xúc một chút chỉ có Lâm Mỹ Lan.
Vào lúc này, bà Tô mới phát hiện có chút không bình thường.
Bà nhớ ngày hôm đó Cố lão gia tử mở tiệc mừng thọ, Diệp Dục Sâm không biết từ đâu ra mà bỗng nhiên đến giúp Tô Vãn nói chuyện, cứu nó tránh được một kiếp, sự bê bối mà Tô Như Nguyệt cùng với Từ Thụy bị phát hiện, Diệp Dục Sâm hình như cũng có tham gia vào, giống như mỗi lần đề cập đến người phụ nữ này thì vị Diệp tổng kia liền đặc biệt chú ý.
"Là mày?"
Lâm Mỹ Lan bỗng nhiên nhìn về phía Tô Vãn, ý thức được sự việc ngày hôm đó có khả năng là không phải trùng hợp, những người xung quanh nhìn thấy hành động của bà, cũng tò mò đi theo xem, Tô Vãn cười cười, chống cằm nhìn bọn họ: "Rốt cuộc cũng có người nhớ đến tôi?"
Mọi người hung hăng nhíu mày.
Nữ chính của chúng ta lại vô cùng thản nhiên mà gật đầu: "Đúng đó, chính là tôi nha."
"Mày...."
Khuôn mặt của Lâm Mỹ Lan ngay lập tức tím lại, nâng bàn tay run rẩy chỉ vào Tô Vãn, tức đến không nói nên lời.
Bà ta thật sự không biết được, con tiện nhân này rốt cuộc là từ khi nào có quan hệ với nhân vật lớn này, hơn nữa..... huống hồ lại là người đàn ông mắt cao hơn đầu, thế mà lại coi trọng nó?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]