"Yên tâm, tôi biết rõ hơn em là nên đối xử với cô ta như thế nào. "Anh Vương cầm lấy chi phiếu, cất vào trong túi mình, "Lấy tiền làm việc là một chuyện thiên kinh địa nghĩa* tí nữa tôi liền kêu người chiếu cố cô ta thật tốt, cho em xem náo nhiệt trước."
*Cái lẽ rất đúng xưa nay, không có ý gì phải nghi ngờ.
Hắn đúng là tên ác bá chuyên đi buông hàng ở các khu đèn đỏ, những người bị hại đều chung cảnh ngộ, bề ngoài đẹp thì khống chế đi tiếp khách còn không vừa mắt sẽ đưa thẳng lên chợ đen để buôn bán người.
Lúc hai người nói chuyện, bên kia Tô Vãn theo yêu cầu của họ đã quay tốt video cho Lâm Mỹ Lan.
Nhìn thấy Lâm Mỹ Lan mang một tên đàn ông mặt sẹo trở về, cô còn ngốc ngếch hỏi một câu, chính mình có phải là có thể rời đi rồi chăng.
"Đi? Mày cảm thấy với tình huống hiện tại tao sẽ thả cho mày đi hay sao? Để mày báo cảnh sát đến bắt bọn tao à?"
Lâm Mỹ Lan đối với cô không có chút gì kiêng kỵ, sau khi tiếp nhận được đồ, bà ta trực tiếp bộc lộ bộ mặt hung ác: "Tô Vãn, tao đã nói rồi, tao nhất định sẽ làm cho mày sống khôn bằng chết."
"Ha ha...." Tô Vãn cười lạnh, châm chọc nhìn Lâm Mỹ Lan: "Bà cơ bản còn chư đủ cái năng lực này."
"Rất tốt, quả đúng là một cô gái lợi hại, nhưng mày đã đến đây rồi thì không có cơ hội rời khỏi đâu."
Anh Vương, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138567/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.