Thái độ của anh Vương kia rõ ràng đã lịch sự hơn nhiều, nhưng xem ra hắn vẫn lo lắng có điều gian dối bên trong. Nên thay vì đưa Tô Vãn đến gặp Diệp Dục Sâm, thì hắn lại giữ cô ở lại làm con tin.
Một khi Diệp Dục Sâm có hành động nào bất thường, họ lập tức sẽ bắt cô làm con tin.
Sau đó, anh Vương mặt sẹo mang theo người rời đi, để lại trong phòng còn có Lâm Mỹ Lan và hai người chăm sóc.
"Tôi đói, có cái gì có thể ăn không?"
Tô Vãn hành động rất tự nhiên, giống như đang ở tại nhà của mình, muốn ăn muốn uống, rõ ràng không tự giác được bản thân hiện là một phiếu ăn.
Do đó, hai người đàn ông chăm sóc cô không biết nói gì, họ cảm thấy cô không còn sợ hãi.
Nhưng đúng là vậy, sau tất cả bây giờ thân phận của cô đã thay đổi, thành khách quý của lão đại bọn họ, bọn họ tự nhiên không dám bỏ bê nó.
May mắn thay, có một dĩa trái cây trên bàn trong căn phòng này. Tô Vãn duỗi tay ra chỉ vào quả táo, hai người họ lập tức bóc vỏ cho cô.
Cô mỉm cười nói cảm ơn, cũng không quên đưa qua cho Lâm Mỹ Lan: "A di, dì có muốn nếm thử không?"
Lâm Mỹ Lan mấp máy môi đến nửa ngày cũng không nói ra được một chữ, khuôn mặt được bảo dưỡng cực tốt đó giờ đã trắng bạch, không có tý máu nào.
Bà đã mất quá lâu để hiểu ra chính mình đã thua nó ở điểm nào.
Diệp Dục Sâm!
Có một người chóng lưng lớn ở phía sau con đàn bà này, tất nhiên nó không sợ hãi, huống hồ lâu nay bọn họ còn cho rằng phía sau nó chỉ là một tên nghèo hèn, khó trách họ phải chịu đựng nhiều lần bị hại.
"Bà có phải muốn hỏi, tôi làm thế nào quen được Diệp Dục Sâm không?"
Tô Vãn thuận tay cầm lấy một quả cam, từ từ bóc vỏ: "Nói ra thì phải cảm ơn Như Nguyệt rồi, nếu không phải lần đó cô ta kéo tôi đến khách sạn muốn hãm hại tôi, thì tôi cũng không có chung đụng với Diệp Dục Sâm nha, còn đem hắn nắm trong tay."
Sắc mặt Lân Mỹ Lan méo mó, vặn vẹo.
"Nhắc tới Như Nguyệt tôi lại nghĩ ra, chuyện hôm nay chắc không chỉ là chủ ý của mình bà đâu nhỉ, em gái kia của tôi có lẽ cũng tham gia."
Tô Vãn chơi đùa với vỏ quả cam, ngước mắt lên nhìn bà rồi cười khẩy: "Dì à, dì cảm thấy con nên đối phó như thế nào với nó đây? Hay là như lời dì nói, bán nó đi tiếp khách thì sao nhở, để tôi nghĩ xem nên bán nó tới chỗ nào mới tốt nha? Câu lạc bộ đêm? Hay là chỗ rửa chân của thành phố?"
"Tiện nhân, tao sẽ chết cùng với mày!"
Vừa nghe Tô Vãn nói đối phó với con gái của mình, Lâm Mỹ Lan đã nổi giận đùng đùng.
Chớp mắt một cái đã thấy bà đứng dậy, mặt lộ vẻ hung dữ, xông qua muốn cùng cô liều mạng.
Nhưng không đợi tới lúc bà chạm vào tóc của Tô Vãn thì hai tên đàn ông canh giữ bên cạnh đã bắt bà ta lại và xô ngã xuống đất.
Tô Vãn dựa người vào sô pha, nhấc chân nhàn nhã: "Dì à, đừng quá kích động như vậy, trong hoàn cảnh này bà không động được vào tôi đâu, với công phu mèo cào này vẫn là nên suy nghĩ tốt xem mình nên cầu xin tôi tha mạng ra sao nhé."
Lâm Mỹ Lan cảm thấy tuyệt vọng.
Chuyện tới nước này, bà thực sự không biết bản thân mình còn có biện pháp nào có thể làm xoay chuyển tình thế.
Nếu Diệp Dục Sâm cùng Vương mặt sẹo thực sự hợp tác với nhau, bà e rằng có chết cũng không có chỗ chôn thân, thậm chí còn liên lụy con gái mình.
Bà siết chặt ngón tay, khuôn mặt đỏ bừng.
......
Trong phòng khách dưới lầu, Diệp Dục Sâm được anh Vương mời vào, hai người nói chuyện một hồi lâu, chậm rãi trao đổi những điều kiện khác nhau, dường như họ không có vẻ gì gọi là gấp gáp.
Thời điểm không có người chú ý tới, là lúc bọn họ cũng không để ý, có một nhóm người đã lẻn vào từ bên kia, không một tiếng động đánh gục đám thủ hạ từ phía sau, rồi trực tiếp đi thẳng tới phòng giam giữ con tin.
Nơi đây chỉ là căn cứ tạm bợ nên cũng không có nhiều người canh gác nghiêm ngặt, sự xuất hiện của Diệp Dục Sâm đã thu hút toàn bộ sự chú ý của anh Vương, cho nên thủ hạ bên Tô Vãn tất nhiên sẽ yếu hơn nhiều lần.
Trong phòng hai người, ngoài phòng cũng là hai người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]