Lâm Mỹ Lan biết rất rõ, nếu lúc này Tô Vãn chết ở nơi này thì kế hoạch của bọn họ ít nhiều sẽ bị nghi ngờ.
Nếu bị cảnh sát tra ra được cái gì đó, đảm bảo sẽ biến khéo thành vụng, đến lúc đó không những mất cả người lẫn của hơn thế nữa là tự mình tống mình vào tù.
Nhưng nếu chỉ mất tích, nó sẽ khác đi, giống như câu sống không thấy người chết không thấy xác, chỉ cần người nhà bọn họ không truy cứu thì chắc chắn rằng cảnh sát sẽ không lãng phí sức lực để quản đến cùng vụ việc này.
"Vãn Vãn,vì cũng từng là người nhà nên tao nghĩ cũng không làm quá tuyệt tình, chỉ cần mày ngoan ngoãn hợp tác, tao liền để mày đi."
Lâm Mỹ Lam lại lần nữa đưa cho cô bản thoả thuận chuyển nhượng cổ phần, "Mày kí đi, sau đó chúng ta quay lại một đoạn video nói cho tất cả các cổ đông rằng mày tự nguyện giao lại quyền quản lí cho bố của mày, cả nhà thế có phải vui mừng hơn không."
Tô Vãn dùng giọng mũi hừ lạnh một tiếng, rồi cười nhạo: "Tôi dựa vào đâu để tin tưởng bà?"
"Mày không có tư cách để cò kè mặc cả với tao."
Khuôn mặt tươi cười của Lâm Mỹ Lan ngay lập tức biến thành hung ác, đưa tay chỉ hai tên đàn ông dữ dằn bên cạnh, "Mày còn không chịu phối hợp, tao liền kêu bọn họ cho mày một giáo huống nhỏ, tao có rất nhiều thời gian cứ từ từ cho mày chậm rãi cảm nhận, nhưng liệu mày có chịu đựng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138566/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.