Tô Vãn theo phản xạ rụt vội tay có đeo chiếc nhẫn về và giấu vào trong chăn.
"Không... không thể trách tôi, công ty nhà tôi sắp phá sản, nguy cơ sớm tối. Lúc trước tôi có tới tìm anh nhưng lúc đó anh không những không hỗ trợ mà còn đem tôi tống ra ngoài, tôi không tìm thấy biện pháp nào khác chỉ biết tới cầu xin anh ta, và Cố Dĩ Trạch cũng đã nói, chỉ cần tôi đáp ứng gả cho anh ta thì hắn sẽ buông tha cho bố tôi."
Tô Vãn sợ rằng hắn sẽ kích động rồi thật sự bóp cò vào khẩu súng đang dí về phía mình, sự khao khát sống mãnh liệt khiến cô phải giải thích một cách vội vàng.
Diệp Dục Sâm không tỏ ý kiến gì.
"Đưa tay qua đây." Ngữ khí của anh hoàn toàn là ra lệnh, giọng nói âm trầm tới độ như thể muốn bóp chết cô.
Cô im lặng, ngoan ngoãn đưa bàn tay phải không đeo gì qua.
Gân xanh trên thái dương của hắn liền giật giật dữ dội: "Tay kia."
Tô Vãn cắn môi, vừa định nói đã nhận ngay một cái trừng mắt liếc qua chỗ mình, cô vội vàng giơ ra bàn tay còn lại.
Diệp Dục Sâm lạnh lùng nhìn ngón áp út cùng chiếc nhẫn kim cương, nhìn sao cũng không thấy vừa mắt.
Hắn dùng một tay tháo nó ra rồi tùy tiện ném ra ngoài cửa sổ đang mở.
"Đừng ném."
Tô Vãn nhanh chóng cố gắng ngăn hắn lại, kết quả quên luôn vết thương trên chân mình. Thế là cô đột ngột đứng dậy động tới miệng vết thương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138554/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.