"Ngoài ra, tôi không muốn nhẫn, nếu anh muốn đưa cho tôi thứ gì đó thì hãy đổi cái khác đi." Tô Vãn nghĩ nghĩ rồi nói thêm một câu.
Biểu cảm của Diệp Dục Sâm dường như cứng lại một chút, nhìn chằm vào cô thật lâu, ánh nhìn vô cùng phức tạp.
Cuối cùng hắn lại chẳng nói gì cả, tựa như đã cam chịu đồng ý rồi.
Nhưng mà phản ứng như thế lại khiến Tô Vãn càng thêm khó chịu.
Cô giở chăn lên rồi nằm xuống: "Tôi muốn đi nghỉ, anh ra ngoài đi."
"Đây là phòng ngủ của tôi." Diệp Dục Sâm nhắc nhở cô.
Tô Vãn tức giận nghiến răng.
"Vậy tôi đi, tôi sẽ trở về khách sạn." Cô nắm chặt nắm đấm, hạ quyết tâm, đột nhiên nói một câu.
Diệp Dục Sâm nhướn mày.
Hắn nhìn cô từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn đến đôi chân què của cô, sau đó còn vô cùng bình tĩnh bước sang bên cạnh một bước: "Nếu cô có khả năng thì cô đi đi."
Gần như đến cây răng trong cùng cũng bị Tô Vãn cắn chặt.
Bây giờ cô là một đứa tàn phế, sinh hoạt bình thường còn không chắc là có thể tự mình lo được.
Như lúc này, đừng nói là đi khách sạn, cô có thể đi ra khỏi phòng này không cũng là một vấn đề.
Cô không nói gì nữa, quay đầu sang một bên và ngủ, chỉ chừa lại cho hắn phía sau ót.
Diệp Dục Sâm ngồi xuống bên mép giường, đưa tay chạm vào đầu cô: "Ngủ đi, tôi sẽ không đi đâu cả, chỉ ở chỗ này với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138555/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.