"Tốt nhất là cô nên đau tới chết."
Diệp Dục Sâm không hề có điểm thương tiếc thay cho cô, trái lại còn bỏ thêm đá xuống giếng, "Vừa rồi tôi nên kêu A Thư ra tay tàn nhẫn hơn, trực tiếp đánh gãy đôi chân này, tránh sau này nó lại chạy lung tung ra ngoài gây thêm nhiều phiền toái."
Tô Vãn cắn chặc môi, cúi đầu nhìn vết thương ở chân mà không hề rên rỉ lấy tiếng nào.
Nếu biết trước lần này trở về sẽ xảy ra chuyện thì cô nhất định chạy càng xa càng tốt, tuyệt đối sẽ không nhảy vào vũng nước đục như thế này.
Trong tình huống khi nảy, cô dường như gián tiếp tự tay lấy đi mạng sống nhỏ nhoi của mình.
Có lẽ nhìn thấy cái biểu cảm quá đáng thương trên mặt của cô nên Diệp Dục Sâm dùng lực ở tay nhẹ đi rồi buông chân cô ra: "Nói đi, làm sao cô vào được đây?"
"Lầu dưới có một cửa sổ... hai ngày trước, tôi không cẩn thận làm ổ khóa hư rồi..."
(chị ko cẩn thận thật không đấy ○.○~~~)
Cô về làm trộm chắc chắn sẽ không đi cửa chính, vả lại cửa chính có bảo vệ canh giữ, nếu từ đó muốn đi vào đảm bảo sẽ bị giữ lại và có lẽ sẽ không có vụ cô phá hỏng việc như thế này đâu.
Diệp Dục Sâm đen mặt và lạnh lùng nhìn thẳng vào cô.
Hắn mấp máy môi không nói gì, nhưng nhìn mặt hắn như vầy thì Tô Vãn cũng đoán được là hắn rất muốn mắng mình.
Bản thân cô quả là rất hối hận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138553/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.