Ngay lúc này, Giang Uyển Hinh bỗng nhiên cười lớn "Nếu thật sự anh không để ý đến cô ta, vì sao vừa rồi không để người của anh ra tay? Người phụ nữ này, ở trong lòng anh chắc chắn rất là quan trọng?"
Diệp Dục Sâm không nói gì, đôi môi mỏng mơ hồ nhấp thành một đường thẳng tắp, khẩu súng trên tay vẫn hướng về phía Tô Vãn.
Giang Uyển Hinh cười lạnh một tiếng "Có bản lĩnh thì anh nổ súng đi, chỉ cần anh bắn chết cô ta, em sẽ ngay lập tức đồng ý đề nghị của anh."
"Uyển Hinh, em phải tin tưởng tâm ý của anh đối với em."
"Hắn cười một cái, súng trong tay nâng lên, họng súng nhắm chuẩn vào trái tim của Tô Vãn."
Giang Uyển Hinh và Tô vãn ánh mắt đều tập trung vào họng súng đen nhánh của hắn. Nhưng vào lúc này, một viên đạn bỗng nhiên bay đến, bay đến chân của Tô Vãn.
Phát súng này là từ một nơi khá xa bắn đến, lại sử dụng súng lục giảm thanh, tất cả lực chút ý của Diệp Dục Sâm và Giang uyển Hinh để ở trên người Tô vãn, chỉ đến lúc viên đạn đã bắn đến chân Tô Vãn mới phát hiện.
Phát súng vừa rồi là được bắn từ người mới vừa bước ra đi chuẩn bị xe, Tần Thư.
Viên đạn đi qua đầu gối của Tô Vãn, mang theo một dòng máu đỏ tươi.
Tô vãn chỉ cảm thấy đầu gối đau xót cô không thể đứng được. Cái chân bị thương không thể nào chống đỡ được trọng lượng của cơ thể, cô ngã quỳ xuống đất.
Giang Uyển Hinh kinh hãi.
Nhưng cô không có lý do gì để đến nâng Tô Vãn lên, theo bản năng của một sát thủ cô cầm súng lên hướng về phía Tần Thư ở phía xa mà bắn.
Nhưng trong lúc này, Diệp Dục Sâm lại đem họng súng đổi hướng, lợi dụng lúc Tô Vãn ngã xuống, thân hình của Giang uyển Hình Lộ ra tạo một cơ hội cho Diệp Dục Sâm bắn vào đầu cô ta.
"Anh.."
Giang Uyển Hinh chỉ kịp nói ra từ này liền ngã xuống.
Tô Vãn cảm thấy những giọt máu nóng bắn lên mặt của mình, cô nhìn thấy Giang Uyển Hinh trên đầu có một lỗ máu, còn cặp mắt kia bỗng nhiên trừng lớn, chết không nhắm mắt..
"..."
Cô chỉ thấy một trận buồn nôn, theo bản năng cô lui về phía sau, nhưng hiện tại trên đùi cô đang bị thương, cô bất cẩn dùng sức quá mạnh nên tác động lên vết thương ở chân, làm cô đau đến mức đổ cả mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch.
Một vệ sĩ mặc đồ đen đến kiểm tra tình hình của Giang Uyển Hinh, xác nhận cô ta đã chết, liền lưu loạt đem thi thể của cô ta kéo xuống.
Diệp Dục Sâm đưa khẩu súng cho người bên cạnh, đi tới đem Tô Vãn đang ngồi trên mặt đất ôm lên: "Gọi bác sĩ đến."
Hắn đi về phía Tần Thư ra lệnh một câu, trực tiếp ôm Tô Vãn lên lầu.
Chuyện kinh hoàng này cứ như vậy mà kết thúc, bác sĩ cũng đến rất nhanh.
Vị bác sĩ hiển nhiên đã trải qua vô số chuyện sóng to gió lớn, nghe đến vết thương do đạn bắn liền bình tĩnh xử lý, nói Tô Vãn một câu không có gì đáng ngại liền trực tiếp băng bó cho cô.
Diệp Dục Sâm ở bên cạnh nhìn, cũng không có nói gì. Hắn vẫn luôn tin vào khả năng bắn súng của Tần Thư, nếu không vừa rồi cũng không giao nhiệm vụ quan trọng này cho Tần Thư đi làm.
Lần này, hiển nhiên chỉ bị thương ngoài da một chút. Nhưng tất cả điều này đều không thể thay đổi sự thật rằng hắn đang rất tức giận, Diệp đại thiếu gia sắc mặt âm trầm đến khó coi.
Bác sĩ động tác thật nhanh liền hoàn thành, sau đó nói phải chú ý tránh nước và một số thứ linh tinh khác, liền mang theo đồ của chính mình chạy đi thật nhanh.
Tô Vãn nhìn vết thương đã được băng bó trên đùi của mình sửng sốt một lúc lâu, mất một lúc mới hoàn hồn, phản ứng đầu tiên của cô là cô cảm thấy mình điên mất rồi.
Có quỷ mới biết buổi tối hôm nay cô đã trải qua những gì.
Diệp Dục Sâm bước đến, nắm lấy mắt cá chân của cô, đem cái chân bị thương của cô xách lên.
"Đau, anh nhẹ tay một chút coi." Cô hét lên, khuôn mặt cô vì đau mà tái nhợt không có một chút máu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]