Tô Vãn bị hắn ném lên trên giường, mắt nhìn thấy hắn duỗi tay sắp cởi áo cô ra, cô liền cảnh giác lùi người lại: "Anh muốn làm gì?"
"Đã muộn rồi, cô không muốn đi ngủ sao?" Diệp Dục Sâm hỏi cô.
"Ngủ, nhưng mà..." Nhưng cô không có nghĩ sẽ ngủ cùng nhau với hắn nha.
"Thay quần áo ra."
Hắn từ trong tủ quần áo cầm ra một cái váy ngủ ném lên người cô.
"Tôi, tôi tự thay là được rồi." Tô Vãn một tay bắt lấy váy ngủ, tay còn lại chống ở trên giường, nổ lực khiến mình cách xa hắn, ánh mắt đề phòng nhìn.
Diệp Dục Sâm mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô trong chốc lát không biết đang suy tính cái gì.
Tô Vãn bị hắn nhìn đến lông mao dựng đứng lên, lòng bàn tay đã rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.
Thấy cô không chống đỡ được nữa sắp đầu hàng tới nơi, hắn trước một bước xoay người rời đi: "Nghỉ ngơi sớm một chút, tôi ở cách vách, có việc gì trực tiếp gọi tôi."
Tô vãn kinh ngạc.
Cô nghi hoặc nhìn hắn rời đi, toàn bộ phòng ngủ lại trở về một mảng an tĩnh làm cô có chút chưa hồi phục tinh thần.
Tên gia hoả này, khi nào trở nên tốt như vậy?
Đêm hôm đó, cô cứ thế bá chiếm phòng ngủ của hắn.
Cái giường này thực thoải mái, trên gối có một mùi hương nhàn nhạt là mùi bạc hà mát lạnh, nó giống như đúc với mùi hương trên người Diệp Dục Sâm, làm cả người cảm thoải mái cùng yên bình, làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138489/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.