"Đúng rồi, tôi vừa rồi chỉ muốn hỏi anh, anh hôm nay như thế nào lại chạy đến đây?" Tô Vãn ngẫm nghĩ tựa như có cái gì đó rất trùng hợp, cô nghi hoặc nhìn anh, "Anh đối với việc của Tô Như Nguyệt hình như là ngoại lệ mà quan tâm nha?"
Diệp Dục Sâm lạnh lùng liếc cô: "Cô thấy tôi là một người thích xen vào chuyện của người khác sao?"
"Không có, không có." Cô vội vàng xua tay, cười đầy mỉa mai, "Tôi chính là cảm thấy đêm nay thật sự có chút kỳ lạ, Diệp tổng, trận bắt gian này có phải do anh sắp đặt hay không?"
"Cô nghĩ nhiều rồi," Anh tỏ thái độ lạnh nhạt, tiện tay từ kệ sách bên cạnh lấy một quyển sách ra đọc, mắt nhìn vào sách nói: "Tôi không nhàm chán như cô."
"Vậy anh ở lại đây làm gì?" Cô mờ mịt chớp chớp đối mắt, "Hôm nay những người trong chuyện này giống như cùng anh có quan hệ?"
"Bọn họ không có như cô nghĩ cô đâu?" Anh cho cô một ánh mắt đầy hứng thú: "Bổn thiếu gia muốn hạ mình vì sủng vật, để thử xem cô có hay không cho tôi một cái khuôn mặt kỳ lạ."
Cô trợn trắng mắt, giọng nói đầy ghét bỏ văng lên: "Anh quả nhiên so với tôi càng nhàm chán hơn."
Khi anh và cô về đến nhà thì bác sĩ tư nhân đang chờ.
Diệp Dục Sâm bế cô vào nhà, nhẹ nhàng đem cô đặt lên ghế sô pha ở phòng khách.
Bác sĩ kiểm tra vết thương, kê đơn thuốc nói không có gì đáng lo ngại nghỉ ngơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138488/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.