"Như thế nào mà tôi nghe cô nói chuyện không giống lúc trước?"
Diệp Dục Sâm cười lạnh nhìn cô hỏi lại, "Ông nội nói, cô từ nhỏ đến lớn đều thích cháu đích tôn của ông, khi còn nhỏ mỗi ngày đều chạy theo sau Cố Dĩ Trạch, lớn lên lại treo ảnh của hắn trong nhà."
Không biết có phải ảo giác hay không, Tô Vãn cảm thấy cái câu này của anh ta lại mạng theo sát khí.
Cô sợ hãi mà cúi thấp đầu: "Anh cũng nói khi đó là khi tôi còn nhỏ, hiện tại tôi thật sự không thích hắn?"
"Không thích? Không thích mà đem ảnh hắn để làm hình nền điện thoại à, vật nhỏ, cô rốt cuộc có để tôi vào mắt hay không?" Diệp Dục Sâm cười lạnh, anh cố ý kéo dài âm cuối để lộ sát khí một cách rõ ràng
Tô Vãn cuối đầu ngày càng thấp, không dám hé răng.
Diệp đại thiếu gia lại không chịu buông tha cho cô, duỗi tay đem cô ôm lại đặt lên đùi: "Tiểu gia hỏa, có người nào nói cho em biết chưa, chọc tôi tức giận, hậu quả sẽ thật là nghiêm trọng hay không?
"Anh... anh không được đỗ lỗi cho tôi, tôi... tôi khi nào chọc anh chứ?"
Có lẽ vì khoảng cách giữa hai người quá gần nên Tô Vãn bị anh ôm hô hấp có chút khó khăn, âm thanh nói chuyện cũng run run. Cô cố gắng xê dịch, muốn cùng anh kéo dài khoảng cách ra một chút, nhưng không đoán được hắn bổng nhiên thả lỏng rồi lại đột ngột ôm eo cô thật chặt kéo cô lại.
"A......"
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138487/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.