"Dĩ Trạch, cô ấy là ai?" Dương Tuyết Tuyết nhìn Cố Dĩ Trạch hỏi.
Cố Dĩ Trạch mấp máy môi nhìn cô ta không lên tiếng.
Tô Vãn lại không khách khí bật cười: "Tôi còn có thể là ai, đương nhiên là vợ chưa cưới của bạn trai cô rồi, à đúng rồi, hình như lúc trước ông nội có nói tới muốn chúng ta nhanh nhanh kết hôn sau đó sinh ra một tiểu tôn tử? Tôi bây giờ cảm thấy cái đề nghị này cũng không tệ nha."
"Đủ rồi! Đừng làm tôi cãi nhau với cô ." Cố Dĩ Trạch nhìn cô chằm chằm liết mắt một cái, trong ánh mắt rõ ràng là phẫn nộ.
Tô Vãn biểu tình hết sức mỉa mai mà cười một tiếng.
Sau đó đã thấy Dương Tuyết Tuyết khóc rồi xoay người bỏ chạy.
"Tuyết Tuyết!"
Cố Dĩ Trạch vội vàng đuổi theo cô ta.
Cô gái bên cạnh có chút tức giận bất bình thay cổ mà trừng mắt nhìn Tô Vãn cũng rời đi theo.
Chỉ còn lại Tô Vãn đứng tại chỗ này, một mình đứng hiu quạnh trong gió lạnh không người nào hỏi thăm.
Cô thật ra cũng muốn rời đi nhưng vừa lúc nãy xém ngã xuống bậc thang dường như đã làm chân cô bị trật, động một chút liền cảm thấy mắt cá chân đâu đớn vô cùng, cũng chẳng biết có phải bị bông gân rồi không.
"Trên đời này, nếu đàn ông có thể tin tưởng được thì heo mẹ đều leo lên cây hết rồi."
Cô than một tiếng, vịnh tay vào tường khách sạn khập khiễng đi từng bước ra ven đường, móc di động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138486/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.