Vì Minh Tiềm bị bệnh, mấy ngày nay Cố Phàn thường đến phòng sách bưng trà rót nước cho anh, lúc trước không có như vậy, Minh Tiềm một bên hưởng thụ một bên lại hận đến nghiến răng, khăng khăng cho là cô muốn nhanh chóng rời khỏi anh nên mới ân cần với anh như vậy, nếu không một người luôn trốn tránh anh lại thay đổi lớn như vậy, anh không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.
Trong lòng Cố Phán không phức tạp như Minh Tiềm đã nghĩ, có lẽ do thời gian ở cùng anh không còn nhiều, thêm việc tang lễ của Xuân Đường đã kết thúc, Cố Phán thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, cảm giác tội lỗi trong lòng cũng phai nhạt một ít.
Cô muốn rời đi để sau này không còn quan hệ gì với anh nữa, như vậy vấn đề giữa hai người cũng sẽ không còn, trước khi đi Cố Phán quyết định cố gắng cải thiện quan hệ đơn thuần của bọn họ, nhưng tất nhiên sự đơn thuần sẽ không thể trở lại.
Tối nay một vị khách nước ngoài tạm hoãn lại buổi gặp mặt nên Minh Tiềm có thời gian về nhà sớm, hiếm khi ăn tối ở nhà một lần.
Quản gia Lâm đứng bên cạnh muốn nói lại thôi, Minh Tiềm nhấp một ít rượu, rồi nói: Bác Lâm muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi.
Thiếu gia, ngày mai tiểu phu nhân phải đi rồi, thiếu gia muốn giữ tiểu phu nhân ở lại không?
Hừ, người phụ này muốn bay khỏi Minh gia, anh sẽ thả tay cho cô bay, Minh Tiềm anh xa cô cũng không chết được, vừa lúc người phụ nữ này đi rồi, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-tu-tong-tu/174308/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.