Cố Phán kéo vali ra khỏi biệt thự Minh gia, cô quay đầu lần cuối nhìn về ngôi nhà danh giá ở ở suốt một năm qua, sau đó dứt khoát bước vào xe mà Quản gia Lâm gọi đến để đưa tiễn cô.
Cố Phán để tài xế đưa đến trạm xe buýt dưới chân núi rồi bảo hắn quay về, sau đó cô lấy vali ra đứng chờ xe buýt một mình.
Không nhiều người đứng ở trạm dừng xe, họ giương mắt nhìn một chiếc xe đắt tiền dừng lại, lại thấy Cố Phán ăn mặc bình thường bước xuống vẫy chào tài xế của Minh gia, họ cho rằng người kia là tài xế lén chủ mình lái xe đưa em gái đi.
Dáng dấp Cố Phán xinh xắn, cân xứng với gương mặt đẹp hơi gầy, nhưng đứng trước xe sang so ra rất thấp kém, người đi đường nhìn chằm chằm xe đắt tiền rời đi, ai cũng không để ý tới cô.
Một lần nữa, Cố Phán được đứng ven đường chờ xe như người bình thường, mới hơn một năm nhưng cô thấy như qua một đời người, cô hít lấy không khí ẩm thấp vẩn đục của đường phố, không khí kém hơn không khí trên đỉnh núi của Minh gia nhiều, nhưng lại khiến cô yên dạ yên lòng.
Đấy mới là không khí thuộc về Cố Phán cô.
Khắp nơi trên đường phố đều thấy bảng quảng cáo của Minh Tiềm, thậm chí còn có cao ốc mười mấy tầng treo áp phích rất lớn hình anh, người đàn ông cao cao tại thượng lại tự tin tuấn tú, cực kỳ nổi bật.
Cũng không phải là ngôi sao gì lại đem mặt mình khoe khoang khắp nơi, dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-tu-tong-tu/174309/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.