“Sang… Kia… Tí…” Phương Đại Xuyên vừa thì thào vừa chen chúc với Lý Tư Niên.
Lý Tư Niên dán sát vào vách tường, cũng thì thào cười khổ, “Hết… Chỗ rồi…”
Giữa hiểm nguy cùng cực và sợ hãi âm u, hai người ấu trĩ chen tới chen lui, im lặng trách móc lẫn nhau, như hai đứa trẻ lạc quan mù quáng nơi tuyệt cảnh.
Ánh trăng le lói mờ ảo, mây mù chồng chất lượn lờ, tia sáng hiếm hoi rót xuống sườn mặt Phương Đại Xuyên, Lý Tư Niên tinh mắt, bắt được chút ánh sáng nhảy nhót rất nhỏ nhoi. Thứ le lói chập chờn thoắt ẩn thoắt hiện này khiến y tái phát bệnh nghề nghiệp, trong bóng đêm, y lặng lẽ vươn một ngón tay, nhẹ nhàng vẽ lại đường đi của ánh trăng hắt lên người bên cạnh. Xuất thân từ khoa đạo diễn điện ảnh, cứ thấy gì mới là phải lưu trữ. Tất nhiên Lý Tư Niên là sinh viên ưu tú, ngón tay y thoăn thoắt mô phỏng vô cùng thành thạo, từng nếp gấp, đường cong, hình dáng và chi tiết đều cực kỳ sinh động. Tiếc rằng không có bút, không thể phác họa lại sự quyến rũ của tia sáng nhỏ nhoi này, Lý Tư Niên cảm thấy hơi tiếc.
Hình như Phương Đại Xuyên cũng nhận ra gì đó, hắn quay sang, khuôn mặt lộ vẻ nghi hoặc. Khóe mắt hắn rũ xuống, mang theo chút ngờ vực cùng ngây thơ, khiến người ta nảy sinh ảo giác như đang nhìn vào một đứa trẻ vô tư vô hại.
Lý Tư Niên rút ngón tay về, lắc đầu cười.
“Mùi gì thế nhỉ?”
Đỗ Vĩ ôm bạn gái, đang chờ bạn gái quẹt thẻ mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thuy-xin-tinh-giac/1319658/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.