Bên trong, ở phía sau cánh cửa, muội muội nàng đang đứng nguyên một chỗ rồi nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Từ đầu đến cuối, một ngón tay nó thậm chí còn chẳng buồn nhích, dù rằng thời gian đã trôi qua hơn nửa giờ rồi. Cái bộ dạng thẫn thờ kia, nó thật sự khiến cho nàng phải lo lắng...
Trong lòng Lạc Mai Tiên, Lạc Lâm quả thực là chiếm một vị trí vô cùng quan trọng. Thậm chí, nếu bảo Lạc Lâm là một nửa mạng sống của Lạc Mai Tiên thiết nghĩ cũng không ngoa chút nào.
Nhưng liệu bản thân Lạc Lâm có hiểu điều đó không?
Hoặc là nói, điều đó liệu có cải biến được những ý nghĩ tiêu cực trong đầu Lạc Lâm lúc này?
Rất tiếc khi phải nói rằng: Nó sẽ không thể.
Tại sao ư?
Bởi vì Lạc Lâm vốn dĩ làm gì có ý nghĩ tiêu cực nào lúc này chứ.
Trái với điều Lạc Mai Tiên đã và đang hình dung, trong đầu Lạc Lâm hiện giờ, những thứ mà nàng nghĩ tới, nó hoàn toàn chẳng có lấy một tí gì gọi là tiêu cực cả.
Không sai, bộ dạng nàng đúng là thẫn thờ như Lạc Mai Tiên đã nhìn thấy, thế nhưng đâu phải lúc nào nó cũng mang ý nghĩa tiêu cực và đại diện cho một điều tệ hại. Thật ra thì Lạc Lâm nàng chỉ là đang nghĩ đến mấy thứ linh tinh ngớ ngẩn, những điều mà bất cứ một cô gái nào cũng phải một lần tự hỏi trong đời. Lạc Lâm, nàng chỉ trải qua sớm hơn người khác một chút thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2555197/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.