Những giai điệu quen thuộc, những lời ca xưa cũ. Thi Quỷ, bản nhạc mà hắn đang đàn đây, nó đúng là khúc Thương Tâm Vẫn mà hắn đã học từ lão nhân Trần Nô tại căn nhà nhỏ năm xưa của Tiểu Kiều.
Một thời gian rồi hắn đã không đàn, cũng chẳng hát lại khúc nhạc này. Nhưng hôm nay, nhưng lúc này thì hắn đã. Chỉ có điều... Nó đã thay đổi rồi.
Ở đây đã không còn là Vân Lam đại lục, không còn là nhân giới nữa rồi. Nơi này là Thiên Âm Đại Lục, là thế giới của ma nhân. Và hắn, hắn cũng chẳng phải Vương Chi mà hiện đã là Thi Quỷ. Mọi thứ đều đã khác đi nhiều lắm.
Nếu khúc Thương Tâm Vẫn của trước kia chứa đầy khổ đau cùng oán hận thì hôm nay, nỗi oán hận cùng khổ đau ấy, chúng đã lớn thêm rồi, đã cao thêm rồi.
Tới đâu ư?
Đến tận trời xanh.
...
Hôm đó, trong một ngày, hắn đã mất đi cả ba người thân thuộc nhất. Thê tử, nữ nhi, a di, toàn bộ đều đã mất.
Kẻ ở người đi, âm dương cách biệt?
Không... Không... Nó thậm chí còn hơn thế nữa.
Thế giới này, nó vốn không có luân hồi! Người nếu chết thì sẽ không thể chuyển thế đầu thai được nữa! Tất cả sẽ tan vào cõi hư vô, trở thành một phần của thế giới!
Thê tử, nữ nhi, a di, hắn đã vĩnh viễn không còn có thể tìm lại họ được nữa... Đã không thể nữa rồi...
Hôm nay, hắn còn sống đây, hết thảy chỉ vì một tâm nguyện. Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2555195/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.