Bên ngoài hành lang, dưới ánh trăng dịu nhẹ, trên chiếc ghế đá đơn sơ, Nghinh Tử, nàng đang ngồi di chuyển những ngón tay thon trên cây thất huyền cầm được đặt trước mặt.
Giai điệu ấy, nó tựa như một cơn gió nhẹ, vừa thổi tới đã vội đi xa.
Giai điệu ấy, nó giống như mặt hồ gợn sóng, lăn tăn một nỗi nhớ thương.
Giai điệu ấy, nó ngập ngừng rơi xuống tựa những giọt nước mằn mặn vương chút vị đắng trên môi.
Giai điệu ấy, nó mang theo hơi lạnh của tuyết dày phương bắc khiến lòng ta buốt giá.
Giai điệu ấy, nó dồn dập như một hồi trống mà tưởng như người ta sẽ chẳng bao giờ ngừng đánh.
Giai điệu ấy, nó như mưa giông gào thét, như sấm chớp vang trời, phẫn nộ và hủy hoại...
Khúc nhạc mà Nghinh Tử đang đánh kia, nó mang đầy những giai điệu. Êm đềm lẫn dữ dội. Các cung bậc cảm xúc, chúng hết lên rồi xuống, xuống rồi lại lên, thong thả rồi dồn dập, dồn dập rồi lại trả về thong thả, hoàn toàn không tuân theo một quy luật nào cả.
Khúc nhạc kia, nó như một cái gì đó thật hỗn loạn, thật khác lạ...
Hỗn loạn và vô trật tự là thế, tuy nhiên, nếu nghĩ rằng nó khó nghe, nó tệ hại thì thật sai lầm. Hoàn toàn trái ngược, nó rất cuốn hút, rất hấp dẫn.
Người khác sao chưa biết chứ còn Thi Quỷ - kẻ duy nhất được nghe - thì đích thực là vậy đấy. Hắn đã và vẫn đang bị tiếng đàn của Nghinh Tử lôi cuốn.
Ban đầu, trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2555193/chuong-428.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.