“Ư...”.
Có lẽ bởi do lực đạo trên cánh tay Vương Chi quá lớn mà ngay khi vừa bị siết, Tâm Lan đã phải buột miệng bật thốt, mày nhăn trông thấy.
Thế là hai tay nàng lại lần nữa vùng vẫy cố thoát ra, dù lý trí đã mách bảo đó là điều không thể.
“Buông!...”.
So với lần trước, thời điểm Vương Chi giữ chặt hai tay nàng thì lần này, mọi cố gắng đều là vô nghĩa. Kết quả của sự phản kháng, vùng vẫy chẳng hơn gì một con số không tròn trĩnh. Vương Chi, hắn không những không buông ra mà càng ghì chặt hông nàng hơn. Hắn ép nàng rất sát, sát tới nổi làm nàng muốn thở cũng cảm thấy khó khăn...
Bụng dính bụng, ngực liền ngực, đó là tình cảnh của nàng và hắn hiện giờ. Chẳng còn tí khoảng cách nào nữa. Nhưng... Việc nào đâu chỉ có thế, ngoài bụng cùng ngực ra thì cả Tâm Lan nàng và Vương Chi hắn, mỗi người đều còn có một cái đầu!
Đáng nói hơn nữa là lúc này, hắn lại còn nghiêng đầu về trước... Mặc dù đã cố tránh đi nhưng với tấm lưng đang bị ghì chặt thì nàng có bao nhiêu không gian để né tránh chứ.
Thành thật mà nói thì đây là lần đầu tiên Tâm Lan nàng cùng nam nhân gần gũi thế này...
Mà không, đâu chỉ nam nhân, cả nữ nhân nàng cũng chưa từng gần gũi thế này. Thậm chí ngay đến Lăng Mị và Tiểu Đinh Đang, hai trong ba người thân cận nhất của nàng, dù có ôm ấp thì mức độ... Cũng xa xa không bằng đấy!
“Ôm” tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2554876/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.