...
...
Liên tiếp thở ra mấy hơi dài phiền muộn, Vương Chi ngẩng đầu nhìn trời, lòng nặng trĩu ưu tư.
“Thiên... Tại sao lại là ta chứ?”.
“Nếu đã lựa chọn ta, vậy cớ gì còn lưu giữ một phần của ta?”.
...
“Hai mươi lăm năm lại chỉ như một giấc mộng... Chỉ như một giấc mộng...”.
...
Nhắm nghiền hai mắt, Vương Chi nhếch môi, nở một nụ cười đắng chát, đầy thương cảm.
“Rốt cuộc thì đây là điều Vương Chi ta muốn, hay cũng chỉ là an bài của ngươi? Một chút tâm nguyện này... Sao lại khó khăn như vậy...”.
...
...
Chẳng rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ thấy lúc này Vương Chi đã không còn than trách những lời khó hiểu như khi nãy nữa.
Một cách chậm rãi, hắn mở mắt ra.
“Do trời cũng được, bởi ta cũng tốt, dù thế nào thì ta cũng phải hoàn thành tâm nguyện này”.
Hơn hai mươi năm dằn vặt khổ đau, hắn không muốn mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Thậm chí nếu nó có là sai lầm thì hắn cũng sẽ sai đến cùng.
...
Lát sau.
Nghĩ tới gì đấy, Vương Chi đột nhiên thò tay vào ngực, lấy ra một vật màu đen.
Chính là chiếc hộp mà Tiểu Đinh Đang trong lúc mơ mơ hồ hồ đã đưa cho hắn.
Ngắm nhìn nó một lúc, sau cùng thì hắn cũng quyết định đem nắp hộp mở ra.
Bên trong chỉ có duy nhất một vật, hơn nữa lại chẳng phải là thứ quý giá gì, bất quá là một cuộn giấy nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2554875/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.