"Thấp hơn một hai cảnh giới thì sao? Vương Chi, ngươi nên nhớ công pháp mà ngươi đang tu luyện là một loại rất cao cấp, há có thể đánh đồng với những tu sĩ tu luyện công pháp bình thường khác? Hừ! Chỉ cần ngươi biết vận dụng thì dù tu vi thua kém một hai cảnh giới cũng chẳng là gì hết, vẫn có khả năng thắng được. Huống hồ, cách thời điểm diễn ra Ngũ phong chi chiến vẫn còn ba tháng nữa, từ đây đến đó lẽ nào ta lại không giúp ngươi đề thăng được một hai cảnh giới...".
Lần này Vương Chi không thể không công nhận là từng câu từng chữ của sư phụ mình đều rất đúng. Còn chưa lâm trận, còn chưa nhìn thấy đối phương có bao nhiêu lực lượng thì đã thu cờ thoái lui, cái này đúng là hèn nhát, thiển cận... Bình thường sư phụ cũng hay rầy la hắn, tuy nhiên hầu hết đều theo kiểu cưỡng từ đoạt lý, thế nhưng lần này thì khác, hắn bị mắng không oan.
Kèm một chút xấu hổ và tự trách, Vương Chi hơi cúi đầu: "Sư phụ, xin lỗi, là ta hồ đồ".
"Hừ".
Hừ khẽ một tiếng, Lăng Mị quay mặt sang hướng khác, chẳng thèm nhìn.
Thấy nàng vẫn chưa chịu nguôi giận, suy đi nghĩ lại một hồi, Vương Chi đành nói:
"Sư phụ, người đừng tức giận nữa. Cùng lắm... cùng lắm thì ta sẽ tham gia Ngũ phong chi chiến...".
Như chỉ chờ có thế, Lăng Mị quay mặt lại, xác nhận: "Ngươi nói thật chứ?".
Nhận được cái gật đầu của Vương Chi, nàng bảo: "Vương Chi, đây là ngươi tự nguyện đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2554459/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.