May mắn là Vương Chi không biết được suy nghĩ trong lòng vị Tú Anh sư tỷ của mình, nếu mà biết thì khẳng định hắn sẽ lớn tiếng hô lên:
"Oan uổng a!".
Cái gì mà đề thăng tu vi! Cái gì mà lục phẩm linh đan! Sư phụ hoàn toàn không có cho hắn!
Lục phẩm? Một lọ Phục Minh Đan nho nhỏ còn chẳng cho chứ nói gì đến lục phẩm!
Trong vòng bốn năm, từ Khai nhãn trung kỳ tu luyện tới Linh tuyền cảnh sơ kỳ, tất cả đều là tự thân Vương Chi nỗ lực mà đạt được. Thậm chí, theo lời của sư phụ mình, vì không muốn bị tác dụng phụ của đan dược ảnh hưởng đến căn cơ của bản thân, ngay cả Thiên Thủy Đan - phần thưởng đạt được trong Đại hội luyện đan - hắn cũng chẳng đụng tới. Bốn năm qua, hỗ trợ hắn tu luyện chỉ có linh thạch, Nguyên Đan và Đại Nguyên Đan - những thứ cơ bản nhất dành cho tu sĩ.
Nếu có ai đó hỏi tại sao với tư chất kém cỏi, lại không phục dụng đan dược đề thăng mà tu vi của Vương Chi lại tiến bộ thần tốc như vậy thì câu trả lời chỉ có một: hỏa ấn.
Không sai, chính là ấn ký hình ngọn lửa trong lòng bàn tay phải của hắn. Nhớ lần đầu, khi tu vi hắn mới chỉ là Khai nhãn cảnh, dưới công dụng của hỏa ấn, tốc độ luyện hóa linh thạch của hắn đã được đẩy nhanh gấp ba lần. Nhưng tất cả vẫn chỉ vừa mới bắt đầu. Theo tu vi tăng lên, hắn phát hiện ra một điều: tốc độ luyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2554460/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.