...
Thần sắc Lăng Mị lập tức xấu đi. Nàng nói, giọng lạnh đi mấy phần:
"Vương Chi, ngươi nói thế là sao? Ý là bảo trước giờ ta rất xấu xa phải không?".
"Còn không". - Vương Chi đáp ngay, tuy nhiên đó chỉ là lời nói thầm. Thực tế thì ngoài mặt hắn đã lắc đầu phủ nhận: "Sư phụ, ta không có ý đó. Trong lòng ta thì sư phụ là một người rất rất tốt, trước kia cũng thế mà bây giờ cũng vậy. Sở dĩ ta nói như vừa rồi là có nguyên do cả. Người nhớ lại coi, từ lúc ta trở thành đệ tử của người thì có bao giờ người mang tin mừng gì tới cho ta đâu...".
"Trong lòng ngươi ta thật sự rất tốt sao?".
"Rất tốt". Gật đầu khẳng định, sau đó, thấy chưa đủ, Vương Chi bổ sung thêm: "Tốt đến độ khiến cho ta phải thường xuyên xúc động".
Tức giận, oán than, uất ức,... cũng là xúc động nha.
Cũng chẳng rõ Lăng Mị có hiếu được hàm ý "xúc động" của Vương Chi hay không, chỉ thấy hiện giờ thần sắc nàng đã trở lại bình thường. Đảo mắt nhìn Vương Chi từ đầu tới chân, nàng đột nhiên hỏi:
"Vương Chi, Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công của ngươi đã luyện tới đâu rồi?".
"Cái này sao?". Vương Chi nghĩ ngợi một chút, đáp: "Hình như là sắp đột phá giai đoạn trung kỳ tầng thứ nhất rồi".
"Vậy còn sát thứ hai?".
"Vô Hình Kiếm Khí hả? Có lẽ là đại thành rồi".
Lăng Mị: "...".
...
Mắt thấy Lăng Mị tự dưng đứng im lặng chẳng nói năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2554457/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.