Nghĩ lại chuyện cũ, trong lòng Vương Chi không khỏi cảm khái. Từ lần đầu tiên lầm lỡ vay mượn ấy, hắn bắt đầu sa ngã. Một lần rồi lại một lần, tóm lại là không biết bao nhiêu lần, vay mượn trở thành một môn học mà hắn phải chăm chỉ rèn luyện. Thời gian đầu hắn còn được sư phụ đi kèm hỗ trợ chứ về sau thì chỉ hành động một mình. Với tu vi của hắn thì đối tượng vay mượn tất nhiên chẳng thể nào cao cấp được, chủ yếu là các sư huynh muội ở ngoại môn và nội môn của Thiên Đan Phong mà thôi.
"Các sư huynh, sư đệ, sư tỷ, sư muội, các ngươi cũng đừng có trách ta. Ta cũng là nạn nhân mà. Nếu ta không vay mượn của các ngươi thì sư phụ sẽ đâm sau lưng ta a".
Với vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, Vương Chi khe khẽ lắc đầu, chuyển ánh mắt xuống ao nước trước mặt. Cái ao này cũng chẳng lạ lẫm gì với hắn, trái lại, so với bất kỳ ai khác thì hắn quen thuộc hơn hết. Sao lại không quen cho được chứ, cái ao này là do chính tay hắn vất vả đào lên mà. Lại nói, ngoài ao thì cây cỏ hoa lá hay thậm chí là mấy hòn đá đủ hình thù ở đây, toàn bộ đều là do một tay Vương Chi hắn tạo nên cả.
Còn sư phụ hắn ư?
Nàng là một con heo a!
"Ài... i... i...".
"Giá như sư phụ của ta là thập tam trưởng lão thì tốt biết mấy. Nàng vừa dịu dàng, vừa chu đáo lại còn rất tốt bụng nữa, so với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2554456/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.