Khi rời đi, Tuần Tuần đãđề nghị và được Tạ Bằng Ninh đồng ý, ngoài đồ vật cá nhân, cô mang theo con mèogià. Cô vốn không thích nuôi động vật, nhưng con mèo già sống cùng cô ba năm,trong lòng nó chắc hẳn đã coi cô là chủ nhân. Thiệu Giai Thuyên – người đã kếtthúc cuộc sống lang thang của nó giờ đã cao chạy xa bay, Tạ Bằng Ninh vì tìnhcũ mà giữ nó lại, nhưng anh ta bận bù đầu nên chẳng còn thời gian nào dành chocon vật nhỏ bé này. Con mèo đã già, mắt nó cũng mờ và rụng mất mấy chiếc răng,Tuần Tuần không muốn nó phải sống những ngày còn lại trong tình trạng bữa đựcbữa cái. Con người còn muốn được sống yên ổn huống chi một con mèo.
Tuần Tuần lê bước chânnặng nề trở về nhà mẹ đẻ. Mẹ cô vẫn đang ở trong bệnh viện. Sắp xếp chỗ ở chocon mèo xong, Tuần Tuần ngồi xuống ghế, tay giữ chặt chiếc túi nhỏ. Trong đó cósố tiền phòng thân mà cô tích cóp được từ trước đến nay, còn có một ít cổphiếu, thẻ bảo hiểm, sổ tiết kiệm và cả giấy chứng nhận căn hộ nhỏ mua sau khikết hôn.
Kể từ lúc biết làm ngườiđến nay, chưa bao giờ Tuần Tuần tiêu hoang phí lấy một đồng xu, nhiều thứ lặtvặt mà người khác không thèm để ý, còn cô thì cứ tích cóp lại, nếu là những thứcô cảm thấy không yên tâm thì không bao giờ cô phí thời gian, tiền của để đầutư vào đó. Sau năm mười bốn tuổi cô đã có thể nói rất rõ về cách sử dụng và giátrị số tiền mừng tuổi. Có câu rằng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-the-phu-thanh/2223299/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.