Tuần Tuần ra khỏi kháchsạn, bước chân mệt mỏi, rã rời, từng cơn ớn lạnh cứ dội lên phía sau gáy, mồhôi toát ra ướt đẫm lưng, mỗi khi có làn gió thổi qua lại càng thêm lạnh.
Những người đi qua trênđường vẻ mặt không biểu cảm đều là những con người may mắn, những ai không bịchồng và tình địch bắt quả tang đang trên giường cùng người đàn ông khác đều lànhững người may mắn… Tuy nhiên, cho dù là lúc này, Tuần Tuần vẫn không quên,chiều nay cô phải tới bệnh viện để thay ca cho Tăng Dục, không thể để bố dượngnằm một mình trong đó. Giống như trước khi ra khỏi khách sạn cô đã không quênbảo phục vụ mang kim chỉ lên để đơm lại chiếc khuy bị đứt.
Bây giờ nghĩ lại TuầnTuần mới thấy rằng, mang tiếng là người cẩn thận nhưng thực ra cô đã bỏ qua rấtnhiều chi tiết mà chỉ thoáng qua là có thể nhận thấy ngay. Trì Trinh đã quenThiệu Giai Thuyên như thế nào? Anh ta mới về nước chưa đầy nửa năm, với cá tínhcủa mình thì sao lại có thể tiến đến chuyện hôn nhân nhanh chóng như vậy? Còncả điều anh ta nói rằng ba năm qua nữa, nếu tính từ ngày hai người đó quen nhaicũng không thể là ba năm.
Trước khi rời đi, TuầnTuần cũng đã hỏi Trì Trinh về những điều này. Anh ta vẫn giữ vẻ mặt tỉnh bơ,cười và đáp: “Cô hỏi tôi rằng đã quen Thiệu Giai Thuyên bao lâu, thì chẳng thàcô hỏi tôi rằng, tôi và cô ấy đã mấy lần ‘với nhau’”.
Tuần Tuần biết không thểnào có được đáp án từ miệng của Trì Trinh. Cô nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-the-phu-thanh/2223298/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.