Kim Quang Triết chậm rãi đi xuống, ánh mắt hắn nhìn Cô Lâm, là khinh thường.
“Năm đó, chính ngươi lựa chọn rời Tây Chu đại lục đi làm gian tê, ngươi đã sông rất nhiều năm ở đó rồi.” Hắn cười tửm tỉm mà nói.
Cố Lâm cũng không nói chuyện, chỉ là lắng lặng mà nhìn hắn.
Kim Quang Triết bỗng chốc nhảy dựng lên, ly kiểm màu đỏ quỷ dị đâm về phía Cõ Lâm.
Có Lâm cũng không lui về phía sau, bạch kiếm của hẳn lòe ra ánh sáng chói mắt, hắn chuyển động thân kiếm, làm bạch quang này liền biến thành tầng sáng màu trắng bao quanh bảo hộ người hắn.
Kim Quang Triết buồn bực, ly kiếm của hãn thê mà không đi vào được. Hăn cười lạnh, nhảy đên phía sau Cô Lâm.
Có Lâm cần thận!” Tử Vi la lên một tiêng.
Không chờ Cố Lâm xoay người, Kim Quang Triết lại nhảy tới phía trước, hắn thật sự nhanh nhẹn giống như một con khỉ. Xoay vòng vây quanh Cố Lâm.
Người ngoài chỉ nhìn thây một quả cầu màu trắng cùng một quả cầu lớn màu đỏ quấn quanh ở bên nhau, đao quang kiếm ảnh, giống như rốt cuộc đã phân cao thấp.
Trong tai chỉ nghe được tiếng vang “Bang bang” vài tiêng bén nhọn, còn có tiêng người kêu rên.
Cánh tay vẫn luôn múa kiếm chợt rơi ở trước mặt Tử Vi.
Tử Vi chỉ liếc mắt một cái, trong lòng trâm xuông.
Trước mắt một mảnh máu tươi bắn ra, Có Lâm “Phanh” một tiếng ngã xuống ở bên người Tử Vi.
Cánh tay trái của hắn đã không có.
Phản ứng đầu tiên của hắn lại là lập tức giải huyệt cho Tử Ví rồi nói: “Chạy mau, từ cửa sôi”
Tử Vi bò dậy, thấy. hắn cụt tay và chảy nhiều máu liền duỗi tay từ trong lòng ngực lấy ra một cái bình sứ, nhanh chóng lây thuốc rắc vào miệng vết thương, xé một đoạn áo trong của Có Lâm, băng bó lên.
Nhìn thấy Kim Quang Triết đã xách kiếm chạy vội tới, Tử Vi xé áo choàng của mình xuông quăng qua đi!
Kia cũng là độc.
Kim Quang Triết nghiêng đầu tránh né nhưng một thị vệ bị nước ở trên mảnh vải bắn vào mặt, thị vệ hoảng sợ nhưng đột nhiên ngắng mặt cười vang, cười không kềm chê được, cười đến nỗi binh khí trong tay đều ném đi.
Đó là do Tử Vi thả độc gây cười.
Cố Lâm che chở Tử Vi vừa đánh vừa lui.
Kim Quang Triết từng bước đuôi sát.
Tử Vi không ngờ Cố Lâm lại lợi hại như thê, chỉ với một cánh tay mà còn có thế củng Kim Quang Triết chiến lâu như vậy.
Tử Vi đã ném áo choàng ngoài đi, bên trong chỉ còn áo choàng mỏng. Kim Quang Triết sớm đã thôi lui ra ngoài vòng, hắn ngồi ở ghế soái cao cao, như nhàm chán xem những người trên phố phường đánh nhau.
Rốt cuộc, hắn giống như không kiên nhẫn. Lại một lần nhảy tiền vào, trong tay Tử Vi cuối cùng chỉ còn một mảnh áo choàng, áo trong bị nàng vo lại thành năm tròn, ném tới, Kim Quang Triết vung tay áo, đem thuốc độc kia bắn đi ra ngoài, hắn hét một tiếng dài rồi quay chung quanh Cố Lâm tạo thành một vòng tròn.
Cố Lâm không hừ một tiếng, suy sụp ngã trên mặt đất, khi Tử Vi nhìn hắn thì thầy thân mình của hắn trên dưới đã bị phân thành hai nửa.
Hắn ngắng mặt ngã vào nơi đó, nhìn Tử Vi liếc mắt một cái, miệng giật giật, cuối củng là không phát ra tiếng nhưng Tử Vi nhìn khẩu hình của hắn thì hiểu điều hắn nói chính là Khuynh Thành đại lục.
Tử Vi biết nơi đó mới là nhà của Cố Lâm, là chỗ hắn thích nhát. Hắn muốn được chôn ở nơi đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]