Chương trước
Chương sau
Chương 385

 

Nó từ ngoài cửa tiến vào, đôi mắt nó ở trong đêm tối, lóe lên ánh sang màu xanh lấp lóa.

 

Kim Quang Triết nhìn thấy Bạch Lang, lập tức thu hồi kiếm, hắn đi lên trước, dùng tay vỗ vỗ đầu Bạch Lang nói: “Người tới, đem nữ nhân này treo lên, dùng nước rửa sạch. Tắm rửa sạch sẽ, để Bạch Lang nếm thử trước xem còn có độc hay không.”

 

Tử Vi cười lạnh.

 

Rất nhanh đã có thị vệ hưng phần xách nước đi đến.

 

Có Lâm ngăn lại, “Quân thượng, không thê! Nữ nhân này…..”

 

Kim Quang Triết vung tay lên, “Bạch Lang!”

 

Bạch Lang hướng về phía Cố Lâm nhào tới.

 

Cố Lâm rút kiếm, một người một sói đánh nhau.

 

“Rầm!” Một xô nước đã hắt ở trên người Tử Vi. Nước lạnh lẽo lập tức làm toàn thân nàng ướt đâm.

 

Tử Vi bị điểm huyệt vị, không động đậy, nàng nghĩ nên ứng phó như thê nào đây, nàng tính toán không thể chịu chết ở đây, không đến cuôi cùng, thì không từ bỏ. Nàng muốn sống hơn ai hết.

 

Con Bạch Lang kia tàn bạo như chủ tử của nó, một cánh tay của Cô Lâm bị nó căn chặt, thoạt nhìn như muôn xé rách ra.

 

Có Lâm quay cuồng trên mặt đất, hắn bò lên, khuôn mặt dữ tợn, trên mặt gân xanh nỗi lên: “Tới đây! Con sói già! Lại đến đây! Đừng đứng đó. Xem ta giết ngươi như thê nào!”

 

Kim Quang Triết cười tủm tỉm nhìn, “Kim Quang Hãn, ngươi cũng là con của phụ quân nhưng ngươi vĩnh viễn không ngóc đầu lên được! Đến một con sói cũng không giết được! Ngươi chỉ có thể trốn ở trong ngực nữ nhân, nhờ nữ nhân che chở mà thôi!”

 

Chung quanh người hầu ha ha cười rộ lên.

 

Một thùng lại thêm một thùng nước hắt vào trên người Tử Vi.

 

Hóa ra hắn tên thật là Kim Quang Hãn.

 

Kim Quang Triết, Kim Quang Hãn, bọn họ là huynh đệ sao? Chiêu cao của bọn họ không sai biệt lắm, thậm chí khuôn mặt nhỏ cũng thực giỗng nhau.

 

Cố Lâm nói: “Kim Quang Triết, ngươi không quý trọng những thứ phụ quân cho ngươi, tàn bạo thống trị như thế, sớm muộn gì cũng sẽ có người thay thế ngươi!”

 

Đúng lúc một người hầu xách theo thùng nước đi về hướng Tử Vì, Cô Lâm liên nhanh nhẹn một đao giết hăn.

 

Bọn thị vệ ném thùng nước xuống, rút chiến đao ra chằm chằm nhìn hắn.

 

Tử Vi bị lạnh cả người, run bần bật, nước đâu mùa xuân vần còn rất lạnh.

 

Khi Bạch Lang lại một lần nữa nhào về hướng Có Lâm, hắn nghiêng người nằm xuống, lợi kiếm giơ lên đâm thẳng vào bụng Bạch Lang. Máu tươi phun vào mặt hắn. Hắn bật nhảy lên, duỗi tay túm chặt lầy một nắm lông tuyết trên đỉnh đầu Bạch Lang rồi vung kiếm chặt bỏ cái đuôi Bạch Lang.

 

Hắn đem cái đuôi ném cho Kim Quang Triết.

 

Kim Quang Triết thu ý cười trên mặt, gật gật đầu: “Thực tốt, tám năm, ngươi rốt cuộc giết được nó. Ngươi rốt cuộc giống nhi tử của phụ quân rồi!”

 

Hắn giơ ly kiếm trong tay lên, “Xem ra, ngươi là quyết tâm muốn cứu nữ nhân này, đến đây đi, ngươi muốn trên dưới, trái phải người ngươi bị chia lìa phải không?”

 

Cố Lâm không nói chuyện, chỉ là nắm chặt kiếm trong tay.

 

Hắn biết Kim Quang Triết lợi hại, đặc biệt là ly kiếm kia, đến nay chưa gặp được đối thủ. Đây là một thanh tà kiếm, nó chạm vào tay người thì tay và cổ tay tách rời, cứa vào chân thì chân và cổ chân ly biệt.

 

Hắn từ nhỏ cực độ chán ghét chiến tranh cùng cướp đoạt. Nhưng hắn không có cách nào. Cá lớn nuốt cá bé, hắn không đi tranh đoạt, liền sẽ bị người ta tranh đoạt thứ mà mình yêu thích. Máy lần bị hại khiến hắn chán ghét tất cả chuyện này, liền đến bắc hoang, nói là làm gián điệp, thực tế là ở ẩn So với Tây Chu đại lục thì hắn kỳ thật lại thích bắc hoang hơn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.