Chương trước
Chương sau
Chương 374

 

Tử Vi ném một viên bạo đạn, tiếng nổ mạnh làm động tác của người Tây Chu chậm lại.

 

Tử Vi vọt vào vòng vây, nhìn thấy ở giữa có 3 người đang bị vây quanh, thê mà là Nhiếp Lăng Hàn, Trương Sơn cùng Trần Châu.

 

Ba người lưng tựa lưng đứng ở giữa.

 

Chiến bào màu trắng của Nhiếp Lăng Hàn đã thành màu đỏ. Không biệt là máu của hắn hay là máu của kẻ địch.

 

Hắn sắc mặt tái nhợt, trên mặt bắn đầy máu, ánh mắt âm trầm, miệng mím chặt.

 

Kiêm cùn màu đen mỗi một lần vung lên đều như mang theo tiếng rồng ngâm trầm thấp, bọn họ chỉ có ba người, địch nhân lại không tới gần được bọn hắn.

 

Nhưng bước chân hắn lảo đảo, Tử Vi biệt đã hăn bị thương.

 

Tử Vi vọt đi vào, đưa cho bọn họ mỗi người một viên thuốc, đó là thuốc giải hạt đậu nành của nàng.

 

Nhiếp Lăng Hàn lập tức đút vào miệng ăn. Trương Sơn cùng Trân Châu nhìn thấy Nhiếp Lăng Hàn không chút do dự ăn đồ của Tử Vi, bọn họ cũng ăn.

 

Tử Vi trong tiềm thức, đưa bọn họ xem thành người một nhà. Hiện tại cần thiết nhất là phải cùng nhau đối phó Người Tây Chu.

 

Tuy rằng Nhiếp Lăng Hàn và Lê Hiên khí thê tranh đầu với nhau hừng hực, hận không thể lập tức giết đối phương. Tuy rằng nàng là người yêu của Lê Hiên, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc đế Nhiếp Lăng Hàn chết.

 

Nhiếp Lăng Hàn nhìn thấy Tử Vi, trên mặt lộ ra tươi cười, nhưng hắn thầy được Lê Hiên phía sau, sắc mặt lại âm trầm xuống.

 

Lang đội cùng Người Thanh Y Đường dần dần xông lên, nhưng rất nhanh đã bị Người Tây Chu tách ra.

 

Bọn họ giống như dã thú, rít gào vọt vào đám người, người Tây Chu vóc dáng cao lớn, thô tráng, vẻ mặt kia với chòm râu không biết là cố ý nuôi râu, hay là cố ý dính lên mà trên mặt toàn nhìn thấy lông tóc xanh um tươi tốt, chỉ lộ ra một cái cái mũi cùng một đôi đôi mắt hung tàn.

 

Lê Hiên càng lên cao đáy lòng càng trầm xuống, hắn vung kiếm chém chết một người Tây Chu nhảy qua, nhìn phía trên lại thấy càng ngày càng. nhiều Người Tây Chu tiến tới, Lê Hiên hiểu rõ, Tuyết Thành đã rơi vào tống công kích.

 

Hắn điều tới 500 người lang đội mà chỉ còn lại có không đên 300 người, Thanh Y Đường của Tử Vi lúc đầu hai ngàn người giờ dư lại không đến một ngàn người.

 

Mà phía trước trên núi, lượng lớn Người Tây Chu còn đang ùa vào.

 

Lê Hiên nói: “Trước tiên rút lui đi. Nếu không, những chúng ta đêu sẽ chết ở chỗ này.”

 

Tử Vi gật đầu, nàng cũng đã nhìn ra, Tuyết Thành đã bị công kích. Trước mắt bọn họ những người này không thay đổi được kết cục.

 

Phía Nhiếp Lăng Hàn cũng không còn cách nào, chiên sĩ của hắn ở Tuyết Thành đêu đã chết trận.

 

Cứ một lần Tuyết Thành xảy ra cuộc chiến, cũng đều thảm thiết như thế, lúc này đây, so với lần trước còn thảm hơn.

 

Người chết càng nhiều.

 

Lê Hiên xoay người nhìn Tử Vi, “Đi!

 

Tử Vi gật đầu.

 

Nhiếp Lăng Hàn đôi mắt đều đỏ, Trương Sơn cùng Trần Châu lôi kéo hắn cũng không đi, kiếm cùn của hắn máy móc một chút một chút múa may.

 

Phê tích tĩnh mịch phía trên mùi máu tươi tỏa khắp nơi. Chồng chất thi thế dữ tợn mà đáng sợ, không khí âm lãnh làm người ta cơ hồ hít thở không thông.

 

Còn lại ít ỏi mấy binh sĩ Đại Hưng như đã quên mất sông chết, đã quên cha mẹ đang kiêng chân ngóng trông mình vê nhà, đã quên thê tử chờ mong dần dần khô héo.

 

Bọn họ đã như những con thú bị nhốt.

 

đang rít gào, muôn cùng ác địch kia đông quy vu tận.

 

Nhiếp Lăng Hàn chính là loại trạng thái này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.