Chương trước
Chương sau
Chương 373

 

Lê Hiên cùng Tử Vi lưng tựa lưng chiến đấu, Lê Hiên dùng Thương Long kiếm, Tử Vi dùng Thu Thủy kiếm, bọn họ ngăn trở địch nhân, cứu bá tánh Tuyết Thành.

 

Bá tánh một đám chạy từ bên trong ra bên ngoài, một đám bị giết chết ở trên mặt đât.

 

Cung thủ mới vừa kéo mũi tên trên cung, không chờ mũi tên phóng ra ngoài, địch nhân đã phi thân nhảy lên đoạt cả cung tên lẫn mũi tên, bọn chúng nhanh nhẹn như bầy khi.

 

Rất nhanh, lang đội Lê Hiên nhanh chóng vào Tuyêt Thành, cùng chiên đầu với hắc y nhân.

 

Cùng lúc đó, một đội nhân mã đoản đao thanh giáp vô thanh vô tức tiên vào, là người Thanh Y Đường.

 

Đối đầu kẻ địch mạnh tuy không có bắt cứ người nào chỉ huy nhưng bọn họ yếm hộ cho nhau rất có ăn ý, một đội hình thống nhất tạo thành chiến tuyến, nâng đỡ cho nhau.

 

Người Thanh Y Đường nhanh chóng đem bá tánh dời đi ra ngoài.

 

Phía trước trên một cái đường nhỏ, tuyết tan chảy xuôi xuỗng dưới lại là màu máu đỏ uốn lượn giống như một dòng sông nhỏ màu đỏ.

 

“Phía trên còn đang chiến đấu kịch liệt.”

 

Lê Hiên thâp giọng nói.

 

Hắn mang theo mọi người vung kiếm phóng đi vê phía trước. Lúc này không có người nghĩ đên sinh tử, cũng không có người nghĩ đên phía trước sẽ gặp được cái gì.

 

Từ phía trên lưu lại màu đỏ càng ngày càng nhiều, đây là một con đường trên cao đi về phía Tuyết Sơn. Máu chảy xuống dưới giống như những dải lụa đỏ chậm rãi bao quanh dưới chân bọn họ.

 

Càng ngày càng nhiều khúc đoạn tay chân, thi thế, đâu……

 

Mặt mọi người căng thẳng, hít sâu một ngụm khí lạnh, năm chặt chuôi đao bên hông.

 

Lê Hiên quay đầu lại nhìn Tử Vi liếc mắt một cái, hắn nghĩ nàng đang rất sợ nên duỗi tay cầm lây bàn tay lạnh lẽo của nàng.

 

Nhưng Tử Ví lại rút tay ra. Nàng sớm đã không sợ hãi những chuyện như này.

 

Phía trước nàng có một nửa thi thể chiến sĩ tuối trẻ. Phần dưới chỗ vòng eo của hắn đã không còn. Mặt là màu trắng xanh, đôi mắt mở to, như đang nhìn về phía xa xôi hư không.

 

Trên người hắn máu như đã chảy hết, ở dưới thi thê của hắn có một bãi thật dày cơ hỗ máu đã thành màu đen.

 

Tử Vi ngồi xổm xuống, tay vuốt đôi mắt lạnh băng của hắn. Nàng rốt cuộc bật khóc.

 

Này không phải yếu ớt, mà là đau lòng.

 

Có một ít tâm tình, chỉ có tự mình trải qua mới có thê hiệu rõ.

 

Nàng chán ghét chiến tranh, nhưng lại có một ít chiến tranh cần thiết tồn tại. Tây Chu đại lục cùng bắc hoang đại lục chiến tranh đã định không thê tránh né.

 

Vậy thì cứ đến đi, Tử Vi vừa đi vừa nghĩ.

 

Lại đi về phía trước thì nhìn thấy một đội ky binh giỗng như điên đang vây quanh đánh một ít người.

 

Từng đạo lam quang thỉnh thoảng lại bắn lên trên không, một vòng một vòng người Tây Chu bị ném lên cao rồi rơi xuông.

 

Càng ngày càng nhiều Người Tây Chu từ phía trên tràn xuông dưới. Ky binh bộ binh, ở trong Tuyết Thành nơi nơi tán loạn.

 

Nhìn thấy nơi này nằm từng đống thi thể binh lính Đại Hưng, Tử Vi từ lúc đầu vẫn luôn nghi hoặc, vì sao không nhìn thấy người của Nhiếp Lăng Hàn, hóa ra bọn họ đại đa số đã chết trận.

 

Tử Vi móc ra một nắm hạt đậu nành ném vê phía một đồng người bên ngoài còn lại kia.

 

Một ít ky binh ầm ầm ngã xuống. Vừa rồi trong lúc hỗn loạn, Tử Vi không thê dùng độc vì sợ ngộ thương đên người một nhà.

 

Người Tây Chu phản ứng lại đây, “Oa oa” vài tiêng quái dị kêu lên, lập tức có người vây quanh Tử Vi bọn họ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.