Chương trước
Chương sau
Chương 372

 

Bọn họ vóc dáng thực lùn, mũi to miệng rộng, mắt nhỏ, đôi mắt rất đặc biệt, đôi mắt không lớn nhưng cơ hồ đều là lòng trắng, vốn dĩ khuôn mặt ôn thiện nhưng bởi vì này đôi mắt này mà hiện ra một loại hung tàn kỳ quái.

 

Một người khác đưa lưng về phía bọn họ nên không nhìn ra bộ dáng.

 

Cố Lâm vừa làm động tác gắp món rau trộn mới được đưa lên vừa nói, “Các ngươi nhìn thây mây quả cầu sắt bàn bên cạnh kia không? Treo ở trên dây xích ấy.”

 

“Thấy được.” Tử Vi thấp giọng nói.

 

“Đó là vũ khí chuyên dụng thất tinh bảo chùy của Phàn Thắng.” Cô Lâm trầm giọng nói.

 

Tiếu Ngũ hơi ngắng lên nhìn.

 

“Đừng ngắng đầu nhìn!” Tử Vi thấp giọng nói.

 

“ Ta xem bên kia cũng có thế nhìn thầy hắn. Hiện tại làm sao bây giờ?” Tiểu Ngũ hỏi.

 

Tử Vị biết thân thủ của mình và Tiểu Tỉnh chỉ có thê phòng thân, Tiêu Ngũ rât lợi hại, nhưng thân thủ Cô Lâm nàng chưa bao giờ xem qua, nàng không dám mạo hiệm, nên muôn dùng độc có vẻ tương đôi an toàn.

 

Nhưng Tử Vi vừa nhấc đầu lên thì hai người kia đã không thây đâu!

 

“Đuổi theo!” Tử Vi lời còn chưa dứt, bốn phía đột nhiên vang lên tiếng đinh tai nhức óc, như là trời sập xuống, toàn bộ lầu hai bị sụp xuống.

 

Mọi người bị một cổ sóng nhiệt vọt tới bên ngoài, trong phút chôc, quỷ khóc sói gào, nơi nơi tan tác.

 

Tử Vi bị ném trực tiếp từ lầu hai tới lầu một, nàng thét chói tai vì sắp bị rơi xuông đât Đúng lúc chóp mũi sắp chạm xuống đất thì nàng bị một người xách đai lưng nhâc lên.

 

Tử Vi chỉ nhìn thấy giày người nọ, một đôi giày sa tanh đen hai mặt các thêu hình con báo.

 

Người nọ đem nàng buông ra, đôi mắt cười như không cười mà nhìn nàng.

 

Thế mà là Lê Hiên!

 

“Các ngươi cũng tới? Mau lên, vừa rồi bọn ta phát hiện ra Phàn Thắng của Tây Chu!” Tử Vi vội vàng mà nói.

 

Bắt đầu từ tòa lâu này, bốn phía. đột nhiên ầm ầm ầm phát ra tiếng nố mạnh.

 

Tức khắc, không biết từ nơi nào vụt ra tới hàng ngàn hàng vạn hắc y nhân, trên mặt tất cả đầy lông nhào tới phía mọi người!

 

Những người này như dã thú nhào về hướng mọi người, bất kế là nam nhân hay nữ nhân thậm chí là trẻ con nếu bị bọn họ bắt lấy, liền bị chém rơi rớt tan tác.

 

Binh lính Đại Hưng xông lên nhưng mới vừa vào đã nhìn thầy rất nhiều người chỉ còn nửa thân mình ngay tại trước mặt thì một số tiểu binh tuổi còn nhỏ đã sợ tới mức khóc lớn lên.

 

Người Tây Chu đang dùng phương thức đồ sát dã man nhất bá tánh trong thành, tàn sát dân trong thành là một loại tâm lý chiến đầu, dùng loại phương thức huyết tỉnh này làm kinh sợ đối phương, ý đồ làm đối thủ nghe được tên của bọn họ là khiếp đảm.

 

Tuyết Thành, tòa thành mỹ lệ này, vừa mới từ trên một vòng đô sát đứng lên, lại gặp trận thương vong nặng như thê.

 

Một đội ky binh xông tới, vẫn là một thân hắc y, chòm râu trên mặt che đậy hơn phân nửa khuôn mặt nồng đậm, những người này chỉ bắt nữ nhân, ngay lập tức bắt mắt hai ba nữ nhân, còn nhân tiện duỗi tay vớt được vài nữ nhân đang chạy trốn khắp nơï!

 

Quan binh Tuyết Thành hoàn toàn không phải là đỗi thủ của bọn chúng.

 

Địch nhân bạo hành kích thích bọn họ, làm cho khóe mắt bọn họ muốn nứt ra, không có người nào nói lời nào, cũng không ai muốn chạy trốn nữa. Chỉ muốn xông lên đi giết bọn địchI Tiểu Ngũ đã phát tín hiệu, Cố Lâm dùng một cây kiếm trắng thon dài. Hắn cau mày, trên dưới múa may xông vào phía trước đầu tiên.

 

Bên người Lê Hiên chỉ có Trương Dương cùng Hàn Chi Đào, Trương Dương cũng đã phát tín hiệu, triệu hồi người của mình.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.