Chương trước
Chương sau
Chương 371

 

Nhiếp Lăng Hàn không nói gì. Hắn kỳ thật rất muốn mượn cơ hội này diệt Lê Hiên, Tây Chu đại lục không thể nhanh như vậy công tiến vào, huống chỉ, bọn chúng lặn lội đường xa đi vào nơi này, không được tiếp ứng, rất nhanh liền sẽ xong đời.

 

Chỉ cần các nơi làm tốt phòng thủ, đừng đề bọn chúng cướp được lương thực thì bọn chúng kiên trì không được mấy ngày.

 

Có điều Nhiếp Lăng Hàn chậm chạp không quyết định một chuyện: Ai sẽ đánh mà lại không có phần thắng? Kim Quang Triết sẽ làm như vậy sao? Bọn họ hành động nhìn như cướp đoạt đồ vật, nhưng ai có thế biết đây có phải thủ thuật che mắt hay không? Che dấu mục đích chân chính bọn họ xâm lần bắc hoang đại lục?

 

“Các nơi gần Tây Chu đại lục tăng cường trú binh, bây giờ gia tăng gấp đôi nhân số trú binh. Tăng mạnh phòng thủ, bảo vệ thật tốt kho lúa, các nơi đặt vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, chờ mệnh lệnh!” Nhiếp Lăng Hàn chậm rãi ra mệnh lệnh.

 

Lê Hiên điều lang đội đóng quân ở biên giới Tây Chu đại lục. Lang đội này chỉ thích hợp bắt giết người gần, bọn họ hành động nhanh chóng, ra tay thô bạo tàn nhẫn, giống như người Tây Chu mà Giang Duệ miêu tả.

 

Nhiếp Lăng Hàn cùng Lê Hiên đều không có chủ động xuất kích tân công Người Tây Chu. Bọn họ dùng cùng chiến thuật, bảo thủ phòng thủ.

 

Người Tây Chu không còn có hành động nào lớn, chỉ là hôm nay đi tới thành này trần đoạt một chút lương thực, ngày mai đi một thành khác đoạt mấy cô nương.

 

Nửa tháng sau, tại Tuyết Thành.

 

Thành phố này, Tử Vĩ cho rằng mình sẽ không bao giờ đến. Nơi này có ký ức nàng vô cùng thống khổ. Nơi này đã từng bị Lê Hiên đồ thành. Nhiều năm như vậy qua đi, đã nhìn không ra dấu vết chiến tranh năm đó.

 

“Công chúa, chúng ta nghỉ tạm ở nơi nào?” là Cố Lâm hỏi nàng.

 

Lần này, Tử Vi mang theo Tiểu Tỉnh, Cố Lâm, và Tiếu Ngũ. Tương Thao vợ lại mang thai, Tử Vi không muốn để hắn đi theo nàng vào sinh ra tử.

 

Tiểu Ngũ thì thật thoải mái, lẻ loi một mình, không có vướng bận.

 

Tử Vi hôm nay đến Tuyết Thành là nhận được tin tức, đại tướng Phàn Thăng lãnh binh Tây Chu đại lục đang ở Tuyết Thành.

 

Tuyết Thành ở chân núi Tuyết Sơn, Tuyết Thành ở giữa Nguyệt Mãn và Đại Hạ. Mà phía bắc Tuyết Sơn lại liền với Nhạn Quy sơn.

 

Tử Vi suy đoán quân Tây Chu có khả năng từ Tuyết Sơn nhập cảnh đên bắc hoang đại lục.

 

“khách sạn Tuyết thôn, nơi này trước kia là khách sạn tốt nhật Tuyêt Thành, hiện tại không biết ra sao, đi vào dùng cơm trưa lại nói.” Tử Vi nói.

 

Tử Vi khoác một kiện áo choàng màu xanh khống tước, phía trên đầu cài ba cây trâm bạc, roi mềm cuộn lại nắm ở trong tay.

 

Chỉ có Tiểu Tỉnh biết, Tử Vi quanh thân trên dưới, cơ hồ tất cả đều là độc, ngay cả áo choàng kia, kéo lên, xé xuống trong mỗi mảnh áo, trong từng cái chấm trên áo, cũng là một loại độc.

 

Máy người bọn họ đã sớm khâm phục Tử Vi có thê đặc chế ra thuốc giải trăm độc, miễn cho một khi không cần thận trúng độc của người khác.

 

có Lâm nói: “Nơi này không khí cũng thật tôt.”

 

Tiểu Tỉnh nói: “Không tốt bằng nơi của chúng ta a.” Tiêu Tỉnh nói chính là Khuynh Thành đại lục.

 

*Đó là đương nhiên, có điều ngoài nơi của chúng ta thì chắc thứ hai là nơi này.”

 

Cố Lâm tìm một cái bàn trong góc để bọn họ ngồi xuống.

 

Vài người yên lặng: ngồi xuống, nơi này vẫn là chỗ của Nhiếp Lăng Hàn, lại có người Tây Chu lui tới nên mọi người vô cùng cân thận.

 

Bọn họ mới vừa ngồi xuống, Cố Lâm đột nhiên thay đối sắc mặt. Tử Vi nhìn thầy hắn khác thường, theo ánh mắt hắn nhìn thoáng qua, ở tận cùng bên trong một góc có hai người ngồi ăn cơm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.