19
Tôi nhét cho người đánh xe một xấp ngân phiếu, hắn vui mừng khôn xiết cam đoan với tôi rằng sẽ đưa người bình an tới phủ Trạng nguyên mà không mảy may chút tổn thương nào. Tôi không thể để Tống Vãn Tâm bị hủy dung được, bởi vì gương mặt đó của nàng ta vẫn còn hữu dụng.
Đêm khuya vắng vẻ, tôi lặng lẽ chờ đợi, vở kịch hay sắp bắt đầu rồi...
Quả nhiên, qua giờ sửu, trong sân ồn ào nhốn nháo. Rất nhanh đã nghe thấy giọng nói vừa có chút lo lắng vừa có chút thăm dò của nha hoàn Nguyệt Sương: “Vương phi...Vương phi, người có ở trong phòng không?”
Tôi nhếch khóe môi, thở phào nhẹ nhõm.
Tống Tiểu Ngư...hãy đem những sĩ nhục mấy năm nay trả lại hết thảy đi! Sở Thanh bên cạnh còn đang ngủ say là do tôi đã âm thầm cho một ít thuốc, sợ chuyện khôi hài của tối nay làm phiền chàng nghỉ ngơi. Tôi đứng dậy, khẽ hôn lên trán chàng. Chỉ mong, Sở Thanh...chàng đừng thất vọng về thiếp...
Tôi khoác áo, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
Nguyệt Sương thấy tôi ra thì liên tục vỗ ngực thở phào! Cô ấy vội vã kéo tôi sang một bên: “Vương phi, Vương phi, có chuyện lớn rồi! Trưởng Công chúa trói một cô gái xông vào phủ, hiện đang làm loạn ở đại sảnh nói Vương phi phải đi ra gặp nàng! Nàng nói rất nhiều lời nhục mạ Vương phi! Vấn đề là...là...cô gái mà Công chúa mang tới rất giống với người!”
Tôi ra vẻ giật mình, bước nhanh tới đại sảnh.
Còn chưa bước vào đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-xinh-dep-cua-toi/3322000/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.