17
Sở Thanh đang định nói thì đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, và tiếng hô: “Hoàng thượng giá lâm!”
Mới qua một canh giờ đã đến rồi sao? Tôi nhanh chóng đứng dậy đi đón người. Chợt thấy Sở Thanh nghiêng đầu vào trong, nháy mắt không nhúc nhích gì, chỉ nghe giọng nhỏ xíu của chàng truyền tới tai: “Lười nghe ông ấy lải nhải, mau đuổi ông ấy đi đi.”
Tôi buồn cười. Xưa nay biết chàng được Hoàng thượng yêu thương nhưng lại không ngờ chàng được thương mà càn quấy đến thế. Nếu đổi lại là người khác, chắc là mất đầu luôn rồi...Nhưng tôi thực sự hâm mộ lắm, hâm mộ chàng có thể giở chứng nũng nịu của trẻ con trước mặt cha mình...Dẫu sao cả tình thương của cha và mẹ, tôi đều không có cả hai.
Hoàng thượng gấp gáp bước vào, nhìn thấy bộ dạng Sở Thanh hôn mê bất tỉnh thì lo lắng không thôi.
Mấy ngự y theo đó tiến vào cũng lo sợ bất an, khẽ nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, đúng là vừa nãy An Vương đã tỉnh lại, vả lại ngài ấy cũng không bị thương nặng gì bên trong.”
Vẻ mặt Hoàng thượng không vui. Nhưng cho dù hết sức tức giận cũng vẫn cố nhỏ giọng lại, e sợ đánh thức Sở Thanh.
“Xương sườn đã gãy! Còn không tính là nghiêm trọng à? Các ngươi muốn Thanh nhi bị thương thế nào mới gọi là nặng?”
“Hoàng thượng bớt giận, An Vương tuổi trẻ khỏe mạnh, rất nhanh sẽ khôi phục.”
“Rất nhanh sẽ khôi phục? Vậy tại sao nó vẫn còn bất tỉnh? Nếu như Thanh nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-xinh-dep-cua-toi/3321999/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.