Ngoài mặt tôi vâng vâng dạ dạ nhưng trong lòng thì cười khẩy: “Đều nghe theo cha sắp xếp ạ, chỉ mong cha thương xót cho mẹ con mất trí, đừng so đo với bà, ân đức của cha con mãi không quên, chắc chắn ngày đêm cầu phúc cho cha. Từ tối nay trở đi, sống chết thế nào con vẫn sẽ không rời khỏi Hứa Trạng nguyên, cha và em gái cứ yên tâm.”
“Coi như ngươi thức thời.” Tống Viễn ghét bỏ liếc tôi, phẩy tay áo bỏ đi.
Tôi cũng trợn trắng mắt ghét bỏ nhìn ông ta.
Cứ đợi ở cửa đi! Bây giờ Hoàng thượng đang tiếp đón sứ giả, ít nhất hai canh giờ nữa mới tới đây. Tôi đã sớm truyền lệnh cho mọi người, bất cứ lúc nào Thừa tướng hỏi thì cứ nói Hoàng thượng sắp đến rồi, vả lại cứ lấy lý do trong phủ rối loạn bận rộn, ai cũng không cần để ý đến ông ta. Sau giờ ngọ mặt trời gay gắt, cứ để ông ta đứng đó phơi nắng nhiều vô, sẵn tiện khử trùng luôn!
Tống Vãn Tâm gấp gáp muốn đổi về thân phận An vương phi nên luôn nhìn chằm chặp tôi, bắt gặp cái trợn trắng mắt của tôi thì lập tức giậm chân chỉ tay: “Ngươi được đó, dám vô lễ với cha như vậy!”
Tôi đóng chặt cửa phòng, lạnh lùng nhìn nàng ta, khẽ xùy một tiếng: “Sao? Có ý kiến gì à?”
Có lẽ là chưa từng thấy qua dáng vẻ này của tôi nên Tống Vãn Tâm sửng sốt như thấy quỷ trong giây lát.
Tôi chợt hung hăng tát nàng ta một cái! Sức lực lớn tới nỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-xinh-dep-cua-toi/3321998/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.