Lúc trời hửng sáng, trấn Hoàn Cốt dần dần huyên náo ồn ào lên.
Văn Kiều kéo cửa ra, vừa lúc cửa sát vách cũng mở ra, Túc Mạch Lan cùng Bùi Tê Vũ đi tới.
Ánh mắt của nàng vòng qua vòng lại trên thân hai người, nhìn tới nỗi hai người toàn thân không được tự nhiên, tâm tình Bùi Tê Vũ không tốt lắm hỏi: "Ngươi nhìn cái gì?"
Văn Kiều là người không thích vòng vo tam quốc, trực tiếp hỏi: "Tối hôm qua các ngươi có nghe thấy tiếng động gì không?"
Bùi Tê Vũ cảnh giác nhìn nàng: "Tiếng động gì?"
"Chính là tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt lúc xương cốt di động."
Bùi Tê Vũ không hiểu sao nhẹ nhàng thở ra, hiện tại hắn sợ nhất chính là Văn Kiều cùng Túc Tinh, hai người và khí linh này nói chuyện quá trực tiếp, ngẫu nhiên để cho người ta rất khó chống đỡ, hết lần này tới lần khác có chút thời gian nào đó mỗi một vấn đề của nàng đều hỏi ở trên trọng điểm, phi thường đâm tâm.
Cũng không biết Ninh Ngộ Châu làm thế nào đem vị hôn thê của hắn dưỡng thành bộ dáng này.
"Nghe được." Bùi Tê Vũ nói: "Tiếng động này hẳn là không có vấn đề gì, hôm qua không phải bà chủ đã nhắc nhở chúng ta ban đêm sẽ có chút ồn ào rồi sao?"
Bà chủ đều nói như vậy, coi như bình thường là được.
Sau khi Văn Kiều nghe xong, như có điều suy nghĩ ồ một tiếng, đem chuyện này buông xuống.
Bốn người giẫm lên bậc thang bằng xương xuống lầu, sau đó thấy bà chủ mập mạp đứng ở sau quầy, cầm khăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-ta-la-dai-ma-vuong-tuong-lai-lam-sao-bay-gio/906000/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.