Chương trước
Chương sau
Edit: Jess93
Túc Mạch Lan nín thở ngưng thần, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Ninh Ngộ Châu, trái tim cũng treo lên cao.
Sau khi Ninh Ngộ Châu kiểm tra cho Thiết bà bà xong, nói ra: "Không tệ, tổn thương của Thiết bà bà gần như đã khôi phục, có thể bắt đầu giải độc."
Nhận được lời khẳng định của hắn, Túc Mạch Lan rốt cuộc thở ra một hơi thật dài, hai mắt sáng lên nhìn Thiết bà bà, vừa mừng vừa sợ, đã không biết nói cái gì.
Thiết bà bà ngược lại rất bình tĩnh.
Bà ấy đã sớm không để ý đến sinh tử, bất hạnh chết đó là mệnh, nếu có thể còn sống, chứng minh mệnh của bà ấy còn chưa đến đường cùng, nhất định phải để những người từng ức hiếp chủ nhân cùng tiểu chủ nhân của bà ấy phải trả giá đắt!
"Ninh công tử, không biết độc trên người ta giải như thế nào? Cần linh dược gì?" Thiết bà bà dò hỏi.
Túc Mạch Lan lại lập tức khẩn trương, mặc dù Ninh Ngộ Châu nói có thể giải, nhưng là giải như thế nào, nàng lại không biết.
Hơn nữa, Thiết bà bà một mực tra không ra độc này là loại độc gì, mấy năm nay cũng không phải không nghĩ biện pháp, nhưng vẫn không có tác dụng gì, đoán chừng cần bảo vật giải độc rất hiếm thấy, nhưng loại thiên tài địa bảo có thể giải kỳ độc, bọn họ căn bản không biết tìm ở đâu.
Ninh Ngộ Châu nói: "Ta kiểm tra máu của ngươi, kỳ thật độc trên người ngươi là một loại cổ độc, ta cũng không biết là loại cổ độc gì. Cổ độc kia là tử, cổ độc lưu lại trong cơ thể ngươi, dù không đến mức khiến ngươi hao hết sinh cơ, lại làm cho ngươi không có cách nào tu luyện, dần dần tiêu hao tuổi thọ."
"Cổ độc, thì ra là độc của Ma Môn." Thiết bà bà cũng không ngoài ý muốn, chỉ là trên mặt lại hơi thở dài.
Vẻ mặt Túc Mạch Lan hơi cứng đờ, hai mắt rủ xuống, che giấu cảm xúc mờ mịt trong mắt.
Hai người này dường như nghĩ đến gì đó, thần sắc khác nhau.
Văn Kiều nhìn nhìn các nàng, nghĩ đến những chuyện mà Túc Tinh cốc gặp phải trong những năm qua, mặc kệ là Ma Môn hay là chính đạo, đối với Túc Tinh cốc mà nói đều chưa từng có chút ý tốt nào.
Chẳng qua là cá mè một lứa mà thôi.
Lúc này, Ninh Ngộ Châu lấy ra một bình linh đan, đổ linh đan bên trong vào một cái bát ngọc.
Bát ngọc ngọc chất không tì vết, linh đan trắng đen rõ ràng, hình thành sự tương phản mãnh liệt.
Khi thấy viên linh đan trắng đen kia, Thiết bà bà và Túc Mạch Lan nhanh chóng chuyển dời lực chú ý đến trên người nó, trên mặt hai người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Từ trước đến nay linh đan đều lấy mượt mà như ngọc làm chủ, càng trắng như ngọc, tạp chất càng ít, đây là lần đầu tiên các nàng nhìn thấy linh đan màu sắc kỳ quái như vậy.
"Ninh công tử, đây là linh đan gì?" Túc Mạch Lan nhịn không được hỏi.
"Nó không phải là linh đan, là một loại Chân Đan hợp thành." Ninh Ngộ Châu giải thích đơn giản: "Đây là Âm Dương Niết Bàn Chân đan, có thể giải độc trong người Thiết bà bà."
Thế là Túc Mạch Lan cũng không thèm suy nghĩ Chân Đan này là cái gì nữa, mừng rỡ nhìn về phía Thiết bà bà, thúc giục bà bà nhanh chóng ăn viên Chân Đan này.
Sau khi Thiết bà bà ăn Âm Dương Niết Bàn Chân đan, đột nhiên biến sắc, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu đen.
"Bà bà!" Túc Mạch Lan hét lên một tiếng.
Thân thể Thiết bà bà co quắp đổ xuống, bị Túc Mạch Lan tiếp được, cảm giác được thân thể thon gầy như que củi của bà ấy đang rét run, đôi mắt chua xót, nước mắt rớt xuống.
May mắn trạng thái này của Thiết bà bà duy trì cũng không lâu, chẳng mấy chốc đã khôi phục lại bình tĩnh.
Chỉ là sắc mặt của bà ấy vẫn còn rất tái nhợt, trông thấy Túc Mạch Lan hoang mang lo lắng, lo sợ không yên, khàn giọng nói: "Đừng lo lắng, ta tốt hơn nhiều.."
Ninh Ngộ Châu tiến lên kiểm tra thân thể cho Thiết bà bà, nói ra: "Không sai, đây là máu độc lưu lại, sau khi máu độc rời khỏi thân thể sẽ có chút thương thân, lại tĩnh dưỡng một đoạn thời gian sẽ không sao."
Nghe Ninh Ngộ Châu nói xong, Túc Mạch Lan dần dần bình tĩnh lại.
Thiết bà bà hiển nhiên có thể cảm giác được thân thể của mình biến hóa, mặc dù lúc này hết sức yếu ớt, nhưng thân thể lại thoải mái trước nay chưa từng có, dĩ vãng độc trong người vẫn luôn đè nặng liên lụy đến thân thể của bà ấy, ngay cả linh khí vận chuyển cũng đứt quãng khó khăn, nặng nề đến không cách nào yên giấc, mà lúc này không còn cảm giác trĩu nặng ở tâm mạch.
Thiết bà bà giãy dụa đứng dậy, muốn cảm tạ ân cứu mạng của Ninh Ngộ Châu.
"Không cần như thế, ta đã nói rồi, đây là giao dịch công bằng thôi." Vẻ mặt Ninh Ngộ Châu lạnh nhạt: "Ngươi vẫn nên nghỉ ngơi dưỡng tốt thân thể trước đi."
Thiết bà bà cảm kích gật đầu, dường như ngay cả màu sắc của vết sẹo dữ tợn trên mặt kia cũng nhạt hơn rất nhiều.
Thấy nơi này không có việc gì, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu liền rời khỏi phòng ngủ Thiết bà bà nghỉ ngơi, Túc Mạch Lan lưu lại chăm sóc Thiết bà bà.
Vừa ra khỏi phòng ngủ, Văn Kiều liền cảm giác được có đồ vật gì trèo ở trên vai của nàng, quay đầu nhìn lại, cái gì cũng không thấy được, chỉ có giọng sữa khẽ truyền đến bên tai.
"Văn tỷ tỷ, Thiết bà bà không sao chứ?"
Văn Kiều mím môi, nhẹ nhàng ừm một tiếng.
Ninh Ngộ Châu ngẩng đầu, mắt nhìn bả vai nàng, lôi kéo nàng về khách viện.
Lúc trở lại khách viện, bé con ghé trên bờ vai Văn Kiều rốt cuộc hiện ra thân hình, thân thể hơi mờ, nhẹ nhàng treo ở nơi đó, không có một chút trọng lượng.
Khách viện Sơ Vân phong là nơi Thiết bà bà an bài cho bọn họ nghỉ ngơi, xuất phát từ tôn trọng, Thiết bà bà cùng Túc Mạch Lan cũng sẽ không tới quấy rầy, Túc Tinh biết nơi này không có người ngoài đến, mỗi lần tới cũng sẽ không đặc biệt ẩn thân.
Ninh Ngộ Châu nhìn chằm chằm khí linh kia treo ở trên vai Văn Kiều, thầm nghĩ những yêu thú khí linh này luôn thích treo trên bờ vai của nàng, hiển nhiên coi nàng thành bảo vật gì đó mà thân cận, thật sự khiến cho kẻ làm trượng phu là hắn không thoải mái lắm.
Hắn còn chưa được thời thời khắc khắc ôm người vào trong lòng.
Tiểu khí linh Túc Tinh hoàn toàn không biết Ninh ca ca khó chịu, nó ghé trên bờ vai Văn Kiều, líu ríu hỏi không ngừng, hỏi đều là vết thương của Thiết bà bà.
Văn Kiều nói: "Lại tĩnh dưỡng một đoạn thời gian là có thể hoàn toàn khôi phục rồi."
Khuôn mặt bánh bao của Túc Tinh phồng lên, trong lòng có chút khổ sở, sau khi thương thế của Thiết bà bà tốt lên, bọn họ sẽ rời khỏi Túc Tinh đại lục.
Nó sẽ không gặp được Văn tỷ tỷ nữa.
"Sau này chúng ta có thời gian sẽ qua đây thăm ngươi." Văn Kiều đưa tay sờ sờ đầu của nó, mặc dù không sờ được, nhưng có thể làm ra động tác sờ.
Túc Tinh cũng lấy đầu lông xù của mình cọ cọ tay của nàng, trong lòng vẫn rất khó chịu.
Văn Kiều thấy mặt bánh bao của nó nhăn lại một chỗ, lập tức nói sang chuyện khác: "Túc Tinh, ngươi biết kẻ áo đen hủy diệt Túc Tinh cốc năm đó là thế lực phe nào không?"
"Biết." Túc Tinh nói: "Chủ lực là đám ma tu Ma Môn kia, chẳng qua chính đạo cũng lẫn vào, lúc ấy hai phe chính ma liên thủ, người chính đạo âm thầm phá hư Truyền Tống trận của Túc Tinh cốc, kéo dài thời cơ Túc Tinh cốc hướng ra phía ngoài cầu cứu, đám ma tu tùy thời tấn công vào.."
Đối với kết quả này, Văn Kiều cùng Ninh Ngộ Châu cũng không ngoài ý liệu.
Hai bên chính ma quả thực đối lập, nhưng nếu có chung lợi ích, cũng có thể khiến bọn họ liên hợp lại, sau đó lại phân chia lợi ích. Những năm này, Túc Mạch Lan vẫn luôn bị người ta truyền khái niệm "Kẻ cầm đầu Hủy diệt Túc Tinh cốc là Ma môn," dẫn đến nàng đối với ma tu là hận thấu xương, nhưng nàng cũng không phải ngốc, đoán chừng đã sớm từ thái độ của tứ đại gia tộc, biết được tứ đại gia tộc cũng không vô tội.
Đại lục này quả nhiên khiến cho người ta hết sức không thích.
Túc Tinh cũng chán ghét nhân tu Túc Tinh đại lục, bĩu môi nói: "Túc gia vì thực hiện khế ước với ta năm đó, hầu như mỗi một thế hệ đều chết ở đây, thật đáng thương. Đáng tiếc ta biến thành dạng này, cũng không thể làm cái gì cho bọn họ."
Nói đến đây, nó cũng có chút uể oải.
Văn Kiều an ủi: "Không có việc gì, Túc Tinh đã rất cố gắng, chờ bản thể của ngươi chữa trị tốt, ngươi có thể làm nhiều chuyện hơn, đến lúc đó khiến cho đám người kia hối hận vì những chuyện bọn họ đã làm."
Túc Tinh dùng sức gật đầu.
Mặc dù nó cũng lo lắng Túc Mạch Lan không đáng tin, nhưng mấy năm nay Túc gia rốt cuộc đã làm tròn trách nhiệm của người thủ hộ, thủ hộ nó từ thượng cổ đến bây giờ, không có công lao cũng cũng có khổ lao, trông thấy huyết mạch Túc gia luân lạc tới kết cục này, trong lòng nó cũng rất khó chịu, vô cùng khó chịu.
Ai nói khí linh thì nhất định phải lãnh khốc vô tình?
Từ lúc khí linh sinh ra, đã là một sinh mạng hoàn chỉnh, cũng sẽ có thất tình lục dục và phân chia thiện ác vui ghét.
Nó chán ghét những nhân tu tham lam kia, cũng sợ hãi mình quá mức nhỏ yếu, sẽ bị những nhân tu kia cưỡng ép hủy diệt, không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ của mình.
** *
Theo thương thế của Thiết bà bà dần dần chuyển tốt, Văn Kiều đột nhiên phát hiện số lần Túc Tinh đến tìm nàng trở nên ít hơn.
Trước kia trời chưa sáng đã chạy tới khách viện, chờ bọn họ rời giường, mà bây giờ, có đôi khi vài ngày sẽ không xuất hiện.
Cho đến hôm nay, Túc Tinh đột nhiên chạy đến hiệu thuốc tìm bọn họ, thần thần bí bí nói: "Ninh ca ca, Văn tỷ tỷ, ta mang các ngươi đến một nơi rất tốt."
Ninh Ngộ Châu tiện tay đưa một bình linh đan vừa luyện tốt cho nó, hỏi: "Đi đâu?"
Túc Tinh mừng khấp khởi thu linh đan, cảm thấy Văn tỷ tỷ nói đúng, Ninh ca ca thật sự là một người tốt, nó không nên bởi vì phản ứng của bản năng nên e ngại Ninh ca ca, nói không chừng là bởi vì hiện giờ nó bị thương, cảm ứng mới sinh ra sai lầm.
"Cảm ơn Ninh ca ca." Túc Tinh cảm tạ Ninh Ngộ Châu bằng giọng sữa: "Các ngươi cùng đi với ta là biết."
Hai người không biết tiểu khí linh này muốn dẫn bọn họ đi đâu, nhưng đều không có cự tuyệt.
Sau khi ra khỏi hiệu thuốc, Túc Tinh liền ẩn thân, dùng giọng sữa tinh tế truyền lời ở bên tai bọn họ, chỉ đường cho bọn họ.
Dưới chỉ dẫn của Túc Tinh, hai người vượt qua hơn phân nửa Túc Tinh cốc, đoạn đường bọn họ đi vô cùng vắng vẻ, không có gặp được đệ tử Túc Tinh cốc. Làm khí tinh tọa lạc tại Túc Tinh cốc từ thời kỳ thượng cổ mà nói, Túc Tinh cốc này không có chỗ nào là nó không biết, đoán chừng ngay cả Thiết bà bà cũng không có hiểu rõ Túc Tinh cốc bằng nó.
Sau khi lại vượt qua một ngọn núi, đi tới một vách đá, phía dưới bị mây mù quấn quanh, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nước chảy.
Túc Tinh ghé vào đầu vai Văn Kiều, nói ra: "Các ngươi từ nơi này xuống dưới."
Ninh Ngộ Châu chau mày, nhìn thoáng qua tiểu khí linh hiện ra thân hình, nếu hắn nhớ không lầm, trên bản đồ Túc Tinh cốc có đánh dấu nơi này, nơi này là hồ Vân Ảnh, nghe nói trừ một cái hồ nước lạnh thì không có thứ gì khác, đối với đệ tử Túc Tinh cốc mà nói, cũng không có gì lạ.
Hai người ngự kiếm đi xuống dưới.
Đến khi xuống tới phía dưới, chỉ thấy được một hồ nước lạnh dựa vách đá, một dòng nước nhỏ từ vách núi trút xuống, giống như một tấm lụa nằm nghiêng từ trong mây mù.
Túc Tinh chỉ vào phía sau dòng nước đổ nghiêng: "Nơi đó có một lối vào, các ngươi có thể đi vào từ nơi này."
Lối vào?
Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu nhìn sang, nơi này một mảnh bằng phẳng, chỉ có vách núi ẩm ướt, cũng không thấy lối vào gì cả.
"Hóa ra là huyễn trận." Ninh Ngộ Châu có thêm mấy phần hứng thú, huyễn trận này trông rất thật, thế mà không có chút dao động nào.
"Đúng vậy, nơi này có một cái huyễn trận tự nhiên, có rất ít người biết, các ngươi mau vào đi." Túc Tinh vui vẻ nói.
Hai người phóng qua hồ nước, đối mặt bọt nước từ bên trên trút xuống, đưa tay ấn về phía vách núi ướt sung kia, ngón tay di động từng tấc từng tấc, cho đến khi phát hiện ngón tay xuyên qua vách núi kia, lập tức biết đây là lối vào.
Văn Kiều một ngựa đi đầu, dẫn đầu tiến vào.
Ninh Ngộ Châu mỉm cười, sau đó cất bước đi vào.
Vừa xuyên qua lối vào, một đám mây mù dày đặc đập vào mặt, trong mây mù ẩn chứa lực lượng kỳ dị nào đó, khiến người tinh thần phấn chấn.
Đây là lực lượng đặc thù của mây mù ở Túc Tinh cốc.
Lại nhìn chung quanh, rõ ràng là một cái sơn động, sơn động rất rộng, mây mù liên tục từ chỗ sâu vọt tới, bị nhốt bên trong một phương thế giới này, tụ tán bất định.
Túc Tinh nói: "Các ngươi ở đây tu luyện đi, có thể hấp thu được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu."
Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu đều biết đây là ý tốt của nó, hi vọng mây mù này có thể trợ giúp bọn họ tu luyện, vẻ mặt hai người có chút phức tạp, nhìn về phía tiểu khí linh thân thể hơi mờ kia, không khỏi thở dài.
"Túc Tinh, cảm ơn nha." Văn Kiều cười nói: "Ngươi biết những mây mù này từ nơi nào đến không?"
Túc Tinh nghĩ nghĩ, nói ra: "Nơi này đã từng có một con Vân Thú gần đến cảnh giới Tiên Nhân ngã xuống. Sau khi Vân Thú kia chết, một thân tu vi tản ra trong sơn cốc, hình thành mây mù không bao giờ phân tán quanh năm, trong mây mù ẩn chứa lực lượng pháp tắc đặc thù của Vân Thú, quà tặng nhận được từ vạn vật này, chỗ tốt đối với bọn họ cực lớn."
Văn Kiều nghe xong khẽ giật mình, nghĩ đến những Vân Thú bên trong Túc Tinh cốc, nghi ngờ nói: "Vân Thú không phải yêu thú cấp thấp sao? Bọn nó có thể tu luyện cảnh giới cao nhất cũng chỉ có cấp bảy."
"Cũng không kỳ quái." Ninh Ngộ Châu cười nói: "Có lẽ đó là một con Vân Thú biến dị, chẳng hạn như Văn Thỏ Thỏ."
Văn Kiều lập tức giật mình, yêu thú muốn biến dị vô cùng khó khăn, nhưng một khi biến dị, thực lực đẳng cấp sẽ lập tức tăng lên, có thể đột phá hạn chế huyết mạch, tu luyện hóa hình không nói chơi, lại càng không cần phải nói thành tựu cảnh giới Tiên Nhân..
Nói không chừng tương lai Văn Thỏ Thỏ cũng có thể phi thăng thượng giới, thành tựu cảnh giới Tiên Nhân.
Sau khi biết nguồn gốc của đám mây mù trong Túc Tinh cốc, Văn Kiều cùng Ninh Ngộ Châu liền an tâm tu luyện ở trong sơn động này.
Thời gian thoáng một cái đã qua.
Một tháng sau, hai người cùng mở to mắt.
Túc Tinh thủ ở bên cạnh nhìn thấy bọn họ từ trong tu luyện mở to mắt, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ.
Hai mắt Văn Kiều lướt qua mấy tia mây mù, khí thế trên người tăng vọt, sợ thương tới Ninh Ngộ Châu bên cạnh, nàng phi thân lướt lên, xông ra sơn động.
Túc Tinh kinh ngạc nhìn bóng dáng biến mất của nàng, quay đầu nhìn về phía Ninh Ngộ Châu, khi thấy hai mắt mở to của Ninh Ngộ Châu, nó bị dọa đến mức không dám nhúc nhích.
Đôi mắt ôn nhuận dịu dàng kia không còn, trong mắt biến thành một màu đen u ám, hắc ám mà quỷ quyệt, khiến người sinh ra sợ hãi.
Chẳng qua sau vài hơi thở, cặp mắt kia rất nhanh lại khôi phục vẻ tươi sáng dịu dàng.
Túc Tinh ngơ ngác nhìn hắn.
Ninh Ngộ Châu vung lên trường bào, dáng người thon dài như chi lan ngọc thụ, thanh quý ưu nhã, cất bước đi ra sơn động.
Túc Tinh ngơ ngác đi theo hắn ra ngoài.
Sau khi hai người rời đi, lập tức nhìn thấy thân thể Văn Kiều ngâm bên trong hồ nước lạnh.
Chỉ thấy nàng toàn thân ẩm ướt, tóc dài theo sóng nước mà chảy, khí tức tỏa ra từ trên thân, thế mà hun một vũng nước lạnh này thành nước ấm, vài loại cá sinh sống ở trong hồ nước lạnh chịu không nổi nhiệt độ này, dồn dập nhảy lên trốn đi.
Cho đến khi hơi thở trên thân Văn Kiều ổn định, tu vi của nàng đã là cảnh giới Nguyên Linh trung kỳ.
Văn Kiều từ trong hồ nước lạnh vọt lên, đợi đến khi nàng rơi xuống bên bờ, quần áo trên thân cùng tóc đã khô, tóc dài mềm mại mà khoác ở sau lưng.
Trông thấy Ninh Ngộ Châu, nàng cười nhẹ nhàng nói: "Phu quân, tu vi của ta lại tăng lên, hiện tại là cảnh giới Nguyên Linh trung kỳ."
Ninh Ngộ Châu lại cười nói: "A Xúc thật tuyệt!"
Văn Kiều cũng cảm thấy mình rất tuyệt, quan tâm nhìn về phía Ninh Ngộ Châu, chờ đến khi phát hiện hắn đã là cảnh giới Nguyên Không cảnh sơ kỳ, cả người đều sững sờ.
Văn Kiều: "..."
Nàng hoài nghi nửa tháng này mình tu luyện uổng phí, rõ ràng tất cả mọi người cùng một chỗ hấp thu mây mù, vì sao hắn có thể một lần vượt qua một đại cảnh giới, mà nàng lại chỉ vượt qua một tiểu cảnh giới?
Ninh Ngộ Châu nói: "Mây mù ở Túc Tinh cốc quả nhiên không hổ là lực lượng Vân Thú cảnh giới Tiên Nhân ngưng tụ, ta luyện hóa một chút, đã có thể một lần đột phá cảnh giới Nguyên Không."
Túc Tinh liếc trộm hắn, muốn nói lại thôi.
Ninh Ngộ Châu tiện tay lại ném cho nó một bình linh đan.
Thế là tiểu khí linh lập tức quên một màn vừa rồi, cảm thấy Ninh ca ca thật sự là một người tốt, vô cùng vui vẻ nói: "Điều này cũng không có gì lạ, lực lượng của Vân Thú vừa lúc phù hợp với thể chất của Ninh ca ca, cho nên Ninh ca ca hấp thu lực lượng nhiều hơn Văn tỷ tỷ, mới có thể đột phá trong một lần."
Văn Kiều tất nhiên là vui mừng, mặc dù nàng một mực thúc giục phu quân nhà nàng tu luyện, nhưng cũng biết hắn phải dưỡng không gian, lại phải phân tâm tu hành kỹ năng phụ trợ, không giống nàng chỉ cần chuyên tâm tu luyện là được, cho nên tốc độ tăng tu vi của hắn không bằng chính mình.
Lại không nghĩ tới lực lượng trong mây mù ở Túc Tinh cốc thế mà vô cùng phù hợp với hắn, khiến cho hắn có thể một lần đột phá cảnh giới Nguyên Không.
Văn Kiều vui vẻ nói: "Quá tốt rồi! Không gian của Ninh ca ca lại tăng lên nhiều, Tịnh Linh Thủy liên rốt cuộc không cần trồng trong vũng nước."
Ninh Ngộ Châu: "..."
Nàng chỉ nghĩ đến điểm này thôi sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.