Chương trước
Chương sau
Hôm sau, khi Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu tỉnh lại liền nhìn thấy bé con mũm mĩm ngồi ở bên giường, đôi chân béo múp lắc lư trên không.
Bé con mũm mĩm thấy bọn họ tỉnh lại, nhếch miệng nở nụ cười.
Mặc dù thân thể nó có chút trong suốt, nhưng ngũ quan tinh xảo đáng yêu này, lúc cười lộ ra vài chiếc răng sữa, mái tóc mềm mại mượt mà trên đầu, đều thuyết minh loại sinh linh thiên nhiên đặc thù liên quan tới "Trẻ con" này có thể khiến người ta dễ dàng có ấn tượng tốt.
Lúc Văn Kiều nhìn thấy nó vô cùng vui vẻ: "Ngươi tới sớm thật đấy!"
Bé con mũm mĩm nói: "Trời còn chưa sáng ta đã đến rồi, ngươi bảo hôm nay có thể đến tìm ngươi chơi mà."
"Đúng thế, chúng ta cùng nhau ăn sáng đi."
"Được!"
Ninh Ngộ Châu yên lặng rời giường, nhìn một người một khí đang trò chuyện, mắt sắc hơi sâu.
Chờ đến lúc hắn kéo Văn Kiều đến trước kệ khi nàng đã đồng ý chuẩn bị cùng tiểu khí linh chạy ra ngoài chơi, vắt một cái khăn nóng cho nàng rửa mặt, bé con mũm mĩm trước đó còn rất vui vẻ lập tức có chút e sợ, cẩn thận từng li từng tí trộm nheo mắt nhìn sắc mặt của hắn, như thể lo lắng hắn sẽ tức giận.
"A Xúc, phải rửa mặt trước." Ninh Ngộ Châu nói.
Văn Kiều có chút ngượng ngùng nói: "Vừa rồi quá vui vẻ, nhất thời quên mất."
Những ngày gần đây, Ninh Ngộ Châu đều luyện đan bên trong hiệu thuốc, đương nhiên nàng cũng sẽ không tự mình nằm ngủ ở trên giường, mà là đả tọa đến hừng đông, tùy tiện niết một cái thuật thanh khiết là được, đâu cần rửa mặt như thế? Chẳng qua phu quân nhà nàng là người ưa sạch sẽ, vẫn cảm thấy thuật thanh khiết không sạch sẽ cho lắm, phải dùng nước rửa mới được.
Văn Kiều cảm thấy không có vấn đề gì, tính tình của nàng tốt, rất bao dung chút tật xấu này của hắn.
Sau khi rửa mặt, Văn Kiều lấy ra một rổ linh quả, cùng tiểu khí linh ngươi một viên, ta một viên ăn, coi như là đồ ăn sáng của bọn họ.
Một màn này để cho người ta nhìn thấy thực sự là lòng chua xót, thế là Ninh Ngộ Châu vốn muốn đi hiệu thuốc tiếp tục luyện đan nhất thời chuyển hướng, nói ra: "Ta đi làm đồ ăn sáng, muốn ăn cái gì?"
Hai mắt Văn Kiều sáng lên, mở miệng liền báo tên vài món ăn, sau đó quay đầu hỏi thăm bé con: "Túc Tinh thích ăn cái gì?"
Bé con không chút do dự nói: "Chỉ cần có linh khí!"
Nó cần những vật có linh khí để chữa trị bản thể của nó, mới có thể duy trì thanh tỉnh trong thời gian dài.
Ninh Ngộ Châu đến phòng bếp làm đồ ăn sáng, Văn Kiều đương nhiên sẽ không ngồi chờ ăn, nàng là người chịu khó, coi như không biết làm, cũng có thể phụ một tay, sẽ không đem tất cả mọi việc đều giao cho Ninh Ngộ Châu.
Nàng vừa hỗ trợ xử lý nguyên liệu nấu ăn, vừa nói chuyện phiếm với tiểu đồng bọn mới quen.
"Túc Tinh, bản thể của ngươi ở đâu thế?"
"Ngươi không biết sao?" Túc Tinh nhìn chằm chằm cháo Linh Mễ đã bốc lên mùi thơm trong nồi, lộ ra vẻ lơ đãng.
"Ta không biết." Văn Kiều một mặt buồn bực, nàng làm sao biết được cơ chứ.
Túc Tinh khiếp sợ nhìn nàng: "Ngươi không biết? Vậy vì sao mỗi ngày ngươi đều đến quảng trường bên kia?"
"Ta đây không phải nhìn xem là ai trộm linh quả và linh đan của ta sao?"
Túc Tinh: "..."
Khuôn mặt bánh bao của bé con lập tức nhăn lại, đột nhiên phát hiện tiểu đồng bọn mới quen thế mà không có chút ăn ý nào với nó, nó còn tưởng rằng Văn Kiều đã sớm phát hiện ra nó, mới có thể chạy tới tìm nó chơi mỗi ngày.
Hiểu lầm này thật sự quá lớn.
Ninh Ngộ Châu nhìn về phía Văn Kiều mặt mũi tràn đầy mờ mịt, lại nhìn khuôn mặt bánh bao nhăn lại có chút khổ sở của đứa bé, không hiểu sao muốn cười.
"Bản thể của ta ngay tại quảng trường gần cửa cốc." Túc Tinh méo miệng nói.
Văn Kiều lập tức nghĩ đến mười tám cây cột đá trên quảng trường, nghe nói đây là đồ vật đã tồn tại từ lúc Túc Tinh cốc thành lập, liên quan đến nền tảng của Túc Tinh cốc: "Chẳng lẽ là mười tám cây cột đá kia?"
"Cũng coi là vậy đi." Túc Tinh có chút xoắn xuýt nói, mặt bánh bao sắp nhăn thành quả mận khô: "Ta cũng không muốn như vậy, nhưng chỉ cần duy trì hình thái này thì sẽ không cần lo lắng bị những nhân tộc ngấp nghé ta phát hiện ra ta."
Văn Kiều: ".. Đương nhiên, đoán chừng không ai nghĩ đến Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ là mười tám cây cột đá."
"Cột đá cũng nhìn rất đẹp mà!" Túc Tinh biện giải cho mình.
"Đúng vậy, rất tốt, rất rắn chắc, cũng không dễ làm hỏng." Văn Kiều bắt đầu thổi phồng, lúc ấy Uông sư huynh kia dùng linh kiếm chém vào, cũng không thể chém được bao nhiêu mảnh vụn.
Nhưng mà bé con lại không vui, uể oải nói: "Kỳ thật cột đá đã có vết nứt, chỉ cần vết nứt này không biến mất, ta chỉ có thể duy trì bộ dạng này, không có cách nào giống như ngươi, có được thực thể."
Văn Kiều nhịn không được uốn nắn nó: "Ta là người sống sờ sờ, cũng không phải khí linh, sao có thể giống nhau?"
Đứa bé mê mang nhìn nàng, giống như không hiểu nàng có ý gì.
Lúc này, Ninh Ngộ Châu đã làm tốt bữa sáng, Văn Kiều chịu khó bưng nó để trên bàn trong phòng khách.
"Đây là lần đầu tiên ngươi ăn đồ ăn sáng do con người làm sao?" Văn Kiều múc một bát cháo cho nó.
Nào biết Túc Tinh lại nói: "Không phải, ta đã nếm đồ ăn đệ tử Túc Tinh cốc làm, chỉ cần là đồ vật có linh khí, ta đều ăn."
Chẳng qua khi đó là nó ăn vụng, những đệ tử Túc Tinh cốc đó không có cách nào phát hiện nó, sau khi làm xong linh thực đột nhiên biến mất, chỉ có thể tự nhận xui xẻo, đành phải làm lại một lần nữa.
Văn Kiều lập tức hiểu rõ, xem ra bản thể của khí linh này tổn thương rất nghiêm trọng, mỗi lần tỉnh lại đều dùng bất cứ thủ đoạn nào để bổ sung linh lực chính mình cần, để duy trì thanh tỉnh.
Nghe có vẻ rất đáng thương.
Trong lòng có chút thương hại nó, Văn Kiều liền múc đầy cho nó một chén cháo, lại lột cho nó hai quả trứng của một loại thủy điểu nào đó.
Túc Tinh vùi đầu vào trong tô húp cháo, hàm hồ nói: "Ăn ngon thật, làm ăn ngon hơn đệ tử Túc Tinh cốc."
"Đương nhiên rồi, đây là phu quân ta làm." Văn Kiều hết sức kiêu ngạo, hiển nhiên cũng không quên phu quân nhà nàng, cũng múc cho hắn chén cháo và lột hai quả trứng luộc.
Sau khi ăn sáng xong, Ninh Ngộ Châu đến hiệu thuốc luyện đan, Văn Kiều thì cùng tiểu đồng bọn mới quen đi ra ngoài chơi.
Rời khỏi khách viện, thân ảnh Túc Tinh lập tức biến mất.
Văn Kiều không cảm giác được sự tồn tại của nó, nhịn không được hỏi: "Túc Tinh, ngươi vẫn còn ở đây chứ?"
Giọng nói của Túc Tinh nhẹ nhàng truyền đến: "Ở đây."
Sau khi Văn Kiều nghe xong cũng không có thử tìm kiếm nó nữa, lúc trước Túc Tinh đã cho nàng thấy thực lực của nó khi ở trạng thái ẩn thân, khiến cho người ta hoàn toàn không cảm giác được sự tồn tại của nó -- có thể là tu vi hiện tại của nàng quá thấp, không cách nào cảm giác được nó.
Bên trong Túc Tinh cốc không có người nào.
Từ lần trước Thiết bà bà tức giận ra tay xử lý Uông sư huynh, đệ tử lưu lại thủ Túc Tinh cốc mặc kệ là trung tâm hay là lòng mang dị tâm, đều không dám tùy ý đi loạn trong Túc Tinh cốc, để tránh lần nữa chạm đến dây thần kinh nhạy cảm của Thiết bà bà.
Những đệ tử không trung tâm với Túc Tinh cốc cũng không phải không nghĩ tới việc đi mời Vạn trưởng lão đang tiềm tu ra ngoài áp chế Thiết bà bà, nhưng đáng tiếc bọn họ không dám đi quấy rầy, càng không biết Vạn trưởng lão đã ngã xuống tại nơi tiềm tu, cho dù đi mời cũng mời không ra, chỉ có thể coi như thôi.
Như thế, cũng thuận tiện cho Văn Kiều, mỗi ngày lấy cớ đi hái linh thảo cho Thiết bà bà, có thể chạy khắp nơi, không cần lo lắng lại bị ai âm thầm thăm dò.
Đi tới trước quảng trường, từ xa đã trông thấy mười tám cây cột đá kia trầm mặc đứng lặng dưới ánh mặt trời.
Có lẽ là biết mười tám cây cột đá này thật ra là Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ, hơn nữa đã sinh ra khí linh, bây giờ nhìn lại, không khỏi cảm thấy nó có chút cô độc.
Lúc Văn Kiều đi tới chỗ mười tám cây cột đá, Túc Tinh ẩn thân rốt cuộc xuất hiện.
Nó nhẹ nhàng ngồi ở trên một cây cột đá, nghiêng đầu nhìn Văn Kiều, bảo nàng lên trên ngồi.
Văn Kiều thả người nhảy lên trên trụ đá, ngồi xếp bằng ở chỗ đó, lấy ra một bình linh đan, cùng Túc Tinh ngươi một viên ta một viên bắt đầu ăn.
Ăn linh đan tất nhiên không quên nói chuyện phiếm, thuận tiện hỏi thăm thắc mắc ở trong lòng nàng.
Túc Tinh đối với linh đan là ai đến cũng không có cự tuyệt, nhưng lúc nghe đến vấn đề của nàng, mặt bánh bao lại biến thành quả mận khô, gãi gãi mặt, nói ra: "Ta cũng không biết tại sao mình lại biến thành như vậy, giống như từ khi có ký ức, ta đã ở chỗ này."
"Vì sao người Túc Tinh đại lục đều nói, chỉ có huyết mạch Túc gia mới có thể mở ra Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ? Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ đã có khí linh, chẳng phải người Túc gia đã dư thừa rồi sao?" Văn Kiều không hiểu hỏi.
Túc Tinh vô tình nói: "Năm đó Túc gia từng khế ước với ta, đồng ý dùng huyết mạch thủ hộ bản thể của ta, ta sẽ thủ hộ phiến đại lục này."
"Vì sao phải thủ hộ đại lục?" Văn Kiều lại hỏi.
Túc Tinh ngây người, sau đó trầm tư nửa ngày, không quá chắc chắn nói: "Hình như, hình như, có người để cho ta ở đây trấn áp cái gì đó.."
"Trấn áp cái gì?"
Túc Tinh cau mày, có chút buồn rầu nói: "Ta không nhớ kỹ lắm, từ khi bản thể của ta bị thương, ta đã quên rất nhiều chuyện."
Văn Kiều vô thức hỏi: "Có thể trị không?"
Túc Tinh một mặt mờ mịt nhìn nàng: "Chờ ta tích tụ đủ lực lượng, chắc là có thể tự mình chữa trị tốt đi."
Nhưng mà Văn cô nương lại nghĩ đến phu quân vạn năng nhà nàng, nói ra: "Ta đi về hỏi hỏi phu quân ta, nhìn xem có thể giúp ngươi trị liệu không." Có lẽ phu quân nhà nàng có thể trị khí linh bị thương nhỉ?
Có lẽ nhỉ?
Nghe nàng nhắc đến Ninh Ngộ Châu, Túc Tinh không khỏi rụt đầu, có vẻ không muốn đi tìm hắn cho lắm.
Văn Kiều vô cùng khó hiểu: "Phu quân ta rất tốt, đối với ai cũng rất dịu dàng, ngươi xem, hắn không chỉ cho ngươi linh đan, còn nấu đồ ăn sáng cho ngươi ăn, lại không có đuổi ngươi đi, cũng không có vạch trần sự tồn tại của ngươi, ngươi sợ cái gì?"
"Ta cũng không biết." Vẻ mặt Túc Tinh đau khổ, không hiểu sao vẫn cứ cảm thấy nam nhân kia có chút đáng sợ, khiến nó không dám đến gần.
Cho dù trong lòng e ngại Ninh Ngộ Châu, nhưng bởi vì tiểu đồng bọn mới quen thật sự là một người thích "Khoe phu quân," giống như chỉ cần phu quân nhà nàng ra tay thì ngay cả khí linh bị thương cũng có thể trị liệu, hạ giới không có gì Ninh Ngộ Châu không chữa khỏi.
Túc Tinh: "..."
Thì ra nam nhân kia lợi hại như vậy!
Sinh linh trong tam giới, từ trước đến nay nhân tu luôn được Thiên Đạo sủng ái, không chỉ tu luyện tốc độ nhanh, cách một đoạn thời gian đều sẽ xuất hiện một kỳ tài ngút trời, tại tam giới nhấc lên sóng to gió lớn, thậm chí thay đổi cách cục tam giới. Lúc này Ninh Ngộ Châu ở trong mắt Túc Tinh, cũng là một kỳ tài ngút trời đang quật khởi, nói không chừng về sau giới tu luyện này sẽ thay đổi bởi vì hắn.
Thế là Túc Tinh cũng chỉ có thể vượt qua bản năng, cùng tiểu đồng bọn đi tìm Ninh Ngộ Châu.
Sau khi Ninh Ngộ Châu nghe nói ý đồ đến đây của một người một khí, lập tức trầm mặc.
Nhìn xem vẻ mặt chờ đợi giống hệt nhau của một lớn một nhỏ, Ninh Ngộ Châu có chút áp lực như núi.
"Phu quân, có thể trị không?" Văn Kiều chờ đợi hỏi.
"Có thể là có thể.."
Văn Kiều lập tức mừng rỡ cười rộ lên, quay đầu nhìn Túc Tinh đang mừng rỡ không thôi nói: "Ngươi xem, phu quân ta rất lợi hại đúng không?"
Túc Tinh liều mạng gật đầu, bỏ qua bản năng e sợ đối với Ninh Ngộ Châu, vui vẻ đến nỗi suýt chút nữa xoay vòng trong hiệu thuốc.
Ninh Ngộ Châu nhìn xem hai người và khí vui vẻ này, rốt cuộc tàn nhẫn cắt ngang bọn họ, nói rõ: "Vấn đề của Túc Tinh không lớn, chỉ cần bổ sung đầy đủ linh lực là có thể chữa trị bản thể, điều này cần chính ngươi tích lũy, nếu có đồ vật như Tiên khí gì đó, có thể khiến ngươi tăng nhanh tốc độ chữa trị bản thể. Ta có thể giúp ngươi không nhiều, có thể cung cấp linh đan cho ngươi, chẳng qua ta muốn biết, ngươi trấn áp thứ gì?"
Túc Tinh ngơ ngác nhìn hắn, trên mặt có chút mê mang.
"Phu quân.." Văn Kiều nhịn không được kêu một tiếng, giúp Túc Tinh trả lời: "Túc Tinh nói nó không nhớ rõ sau khi bị thương."
Ninh Ngộ Châu khẽ nhíu mày, nhìn về phía khí linh tỉnh tỉnh mê mê kia, ở trong lòng thở dài, nghiêm mặt nói: "Ngươi là khí linh của Túc Tinh đồ, có một số việc ngươi nhất định phải tự mình nghĩ ra, nếu không ngươi vĩnh viễn chỉ có thể bị vây ở Túc Tinh cốc."
Vẻ mặt Túc Tinh ngẩn ra, hai mắt bỗng nhiên trừng lớn.
** *
Mặt trời chiều ngã về tây, chim núi về tổ, chỉ còn lại gió núi thổi qua.
Ánh chiều tà ngã về tây kéo dài bóng mười tám cây cột đá trên mặt đất, bóng dáng ngồi ở trên trụ đá lại không có chút ảnh hưởng nào, giống như cũng không tồn tại.
Văn Kiều lấy ra một đĩa linh quả, cầm một nắm rải ra.
Đám Vân Thú phía dưới cột đá vui sướng phi thân lên, ở giữa không trung ngậm lấy linh quả, nhai vài cái liền nuốt vào bụng.
"Túc Tinh, ngươi nói ta và ngươi giống nhau, làm sao có thể giống nhau? Ta thế nhưng là người đấy." Văn Kiều cầm trái cây vừa ăn vừa hỏi.
Bé con mũm mĩm ngồi ngẩn người ở trên trụ đá rốt cuộc quay đầu nhìn nàng, nói như chuyện đương nhiên: "Thì là giống nhau đấy, khí tức chúng ta đều như nhau."
"Nhưng ta là người, ta có phụ mẫu, có gia tộc, còn có phu quân nữa." Văn Kiều khẳng định nói: "Cho nên ta là người."
Túc Tinh nhếch miệng, vô cùng cố chấp: "Nhưng ta có thể cảm giác được chúng ta đều giống nhau."
Lúc này đến phiên Văn Kiều nhíu mày, chẳng lẽ Túc Tinh giống như Thần Âm Bảo thụ, đều nhận sai khí tức trên người nàng? Hay là yêu thể của nàng kỳ thật có một loại thiên phú có thể khiến khí linh cảm giác nhầm?
Vậy cũng quá lợi hại rồi!
Nhưng mà nàng cũng không có cách nào hiểu rõ từ chỗ Túc Tinh, chỉ có thể coi như hiểu sai, tiếp tục nói chuyện phiếm với nó.
"Túc Tinh, ngươi thật sự không có ý định tìm Túc cô nương sao? Bây giờ Túc Tinh cốc chỉ còn lại một người là nàng, nếu như ngay cả nàng cũng chết, về sau ai làm người bảo vệ cho ngươi?"
Túc Tinh chần chờ nói: "Phần lớn nhân tộc đều là hạng người tham lam, ở Túc Tinh cốc ta đã thấy quá nhiều, ta không biết có thể tin nàng hay không."
"Chắc là có thể." Văn Kiều nói: "Nếu như không được, đổi lại một người thủ hộ khác, không được sao?"
"Vậy có thể đổi thành ngươi không?" Túc Tinh hỏi.
"Không được, ta không phải người Túc Tinh đại lục, huống chi sau này ta còn muốn cùng phu quân về Thánh Vũ đại lục nữa."
Nghe nói như thế, Túc Tinh lập tức có chút hâm mộ, địa phương tên là "Thánh Vũ đại lục" thật tốt, Văn Kiều nhất định có nhân quả rất sâu với Thánh Vũ đại lục, mới có thể để cho Thánh Vũ đại lục nghênh nàng trở về.
Khí linh Túc Tinh đồ hoàn toàn hiểu sai bắt đầu suy nghĩ con đường tương lai của mình.
Lời Ninh Ngộ Châu hiển nhiên có ảnh hưởng đối với nó, dù là một khí linh, cũng là khí linh có truy cầu, mặc dù khí linh không phải là nhân tu, nhưng ngay từ khi sinh ra khí linh đã là một sinh mạng hoàn chỉnh, cũng sẽ theo đuổi đạo thuộc về mình.
Mặc dù từ trong lòng nó e ngại Ninh Ngộ Châu, nhưng lời của Ninh Ngộ Châu có ảnh hưởng cực sâu đối với nó, khiến nó không hiểu sao cảm thấy thật ra người này cũng không phải là đang hại chính mình.
** *
Từ khi Túc Tinh bại lộ trước mặt hai người Văn Kiều, mỗi ngày đều sẽ đến tìm Văn Kiều chơi.
Có thể thấy được, nó đã nhiều năm không dám hiện thân ở trước mặt người khác, cũng kìm nén đến rất khó chịu, cũng rất cô độc, sau khi xác định Văn Kiều là đồng bạn, cảm thấy có đồng bạn chơi cùng, đương nhiên thả lỏng người tới chơi.
Cho đến khi tổn thương của Thiết bà bà đã gần như dưỡng tốt, Túc Tinh nghe nói chỉ cần thân thể Thiết bà bà khỏi hẳn, bọn họ sẽ lập tức rời khỏi Túc Tinh cốc, toàn thân khí linh đều không tốt.
"Các ngươi muốn rời khỏi?" Nó ngơ ngác hỏi, linh đan cầm trong tay suýt chút nữa lăn xuống.
Văn Kiều gật đầu: "Đây là chuyện đương nhiên, chúng ta tới Túc Tinh cốc là muốn tìm một chút biện pháp có thể trở về Thánh Vũ đại lục, cứu Thiết bà bà là trả ân tình cho Túc Tinh cốc, tất nhiên không thể ở đây mãi. Hơn nữa chắc hẳn ngươi cũng biết tình huống bên ngoài Túc Tinh đại lục rồi?"
Túc Tinh chần chờ nói: "Biết một chút."
Kỳ thật trước khi Văn Kiều bọn họ đi vào Túc Tinh cốc, nó đã tỉnh lại từ trong giấc ngủ mê, từ chỗ đệ tử Túc Tinh cốc biết những chuyện đã phát sinh ở Túc Tinh cốc trong trăm năm qua.
Đối với chuyện này Túc Tinh chỉ cảm thấy nhân tu thật sự là quá đáng sợ, vì đoạt nó, thế mà làm ra nhiều chuyện đáng sợ như vậy, khiến nó càng không dám xuất hiện trước mặt người khác, còn muốn giữ thật chặt áo khoác nhỏ của nó, không thể để người ta biết được nơi đặt bản thể của nó.
Với sự điên cuồng của những người tu luyện kia, nhất định sẽ ra tay với bản thể của nó, thậm chí hủy diệt bản thể của nó.
"Người tu luyện ở đại lục này không hữu hảo, nếu như bị bọn họ phát hiện chúng ta trốn ở Túc Tinh cốc, chắc chắn sẽ liên hợp tất cả người tu luyện cảnh giới Nguyên Đế công kích đại trận hộ cốc của Túc Tinh cốc, đến lúc đó chỉ sợ Túc Tinh cốc cũng khó giữ được. Còn có Túc cô nương, nàng làm truyền nhân duy nhất của Túc Tinh cốc, cũng sẽ bị những người kia bức tử.."
Mặt bánh bao của Túc Tinh lần nữa nhăn lại.
Văn Kiều nói đến đây, không hiểu sao cảm thấy nó rất đáng thương.
Bản thể bị thương, mất đi ký ức, cùng với trách nhiệm thủ hộ ngay cả nó cũng không biết, không hiểu sao có chút tương tự Thần Âm Bảo thụ ở Thiên Chi Nguyên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.