Thân hình Văn Kiều không động, thần thức trong nháy mắt liền bao phủ cả phòng. Nhưng mà thần thức đi tới đâu, cũng không phát hiện bất cứ dị thường nào, cái bóng kia dường như chỉ là ảo giác của nàng. Giống như đoạn thời gian trước, sau khi bọn họ mới từ Tàng Vân Phong trở về nghỉ ngơi ba ngày, lúc mở mắt ra đột nhiên nhìn thấy một màn kia. Lúc ấy Văn Kiều tưởng rằng mình nhìn lầm. Thần thức quét ngang một lần, không có phát hiện chút mánh khóe nào, Văn Kiều hơi nhíu mày, đột nhiên mở miệng: "Ra!" Trong phòng yên lặng. Sau khi mặt trời mọc, Văn Kiều mím môi, mặt lạnh đi ra khỏi khách viện, tiến vào hiệu thuốc. Ninh Ngộ Châu đang luyện đan, khóe mắt liếc qua nhìn thấy người tiến vào, động tác trên tay cũng không dừng lại, lưu loát nhanh chóng đánh ra đan quyết. Trong lò đan phát ra tiếng ông ông, hiển nhiên lò đan này đang đứng ở thời khắc mấu chốt, nhưng vẻ mặt hắn không hề tỏ ra lo lắng, bộ dáng thản nhiên kia, phảng phất đang làm một chuyện hết sức dễ dàng. Cho đến khi một lò đan luyện thành, Ninh Ngộ Châu hờ hững bắt lấy linh đan bay ra ngoài, cười hỏi: "A Xúc sao lại tới đây?" Văn Kiều ngồi ở bên cạnh hắn, mất hứng nói: "Phu quân, đồ vật không biết là gì kia vẫn không chịu ra, còn nhìn trộm ta." Ninh Ngộ Châu dừng tay, lấy ra bình đan đổ linh đan vào. "Phu quân, chúng ta có cần nghĩ biện pháp, ép nó đi ra không?" Văn Kiều đột nhiên hỏi. Ninh Ngộ Châu quay đầu nhìn nàng, nhìn thấy vẻ nóng lòng muốn thử trên mặt nàng, cười nói: "Không cần phiền phức như thế? Nếu nó đã lựa chọn bại lộ ở trước mặt nàng, có thể thấy đối với nó A Xúc đặc biệt, chỉ cần chờ nó tự động đưa tới cửa là được." Văn Kiều lần nữa nhíu mày: "Nó sẽ xuất hiện sao? Ta không thích thứ trốn trốn tránh tránh, hay là thuận theo tự nhiên chờ chút đi." "Ừm." Ninh Ngộ Châu không có nói quá chết. Tính tình của nàng thẳng thắn, làm việc xưa nay thích quang minh lỗi lạc, không được liền đánh một trận, đối với những kẻ tránh trong bóng tối thăm dò bày âm mưu quả thật là không thích. Ninh Ngộ Châu biết rõ đây là tính cách của nàng, hắn ngược lại rất thích, đại khái là bởi vì chính mình làm không được, cho nên phá lệ thiên vị những thứ tốt đẹp mà bản thân không cách nào có được đó. Văn Kiều cuối cùng miễn cưỡng đồng ý: "Vậy được rồi, ta chờ một chút." Ninh Ngộ Châu thấy trên mặt nàng lộ ra vẻ ấm ức, đến cùng có chút đau lòng, liền nghĩ kế cho nàng: "Nếu nó thích linh đan, linh quả cùng linh thạch, nàng hãy dùng những vật này dẫn dụ nó.." Nghe xong Ninh Ngộ Châu truyền thụ kế sách, sau đó Văn Kiều vô cùng vui vẻ rời khỏi hiệu thuốc, mang theo một đám Vân Thú ra ngoài gây sự. Những ngày kế tiếp, mỗi đêm Văn Kiều đều thả một viên linh đan cùng linh quả ở bệ cửa sổ bên cạnh, hôm sau khi nàng nhìn lại, linh đan cùng linh quả đã không thấy tăm hơi. Sau mấy ngày liên tục như thế, Văn Kiều đột nhiên không còn thả linh đan cùng linh quả, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Ngày hôm đó, khi Văn Kiều từ trong đả tọa mở mắt ra, lần nữa nhìn thấy cái bóng kia lóe lên một cái rồi biến mất. "Không cho phép đi!" Văn Kiều quát to một tiếng. Có lẽ tiếng quát của nàng dọa đến vật kia, Văn Kiều rõ ràng nhìn thấy cái bóng kia chao đảo một chút, trốn đến đằng sau cây cột trên xà nhà. Văn Kiều vô cùng quyết đoán nói: "Nếu ngươi lại đi, về sau cũng đừng tới tìm ta, ta cũng sẽ không cho ngươi linh đan cùng linh quả nữa, ném cho Vân Thú cũng không cho ngươi." Đằng sau cây cột: "..." Uy hiếp xong, nàng còn nói thêm: "Được rồi, ra đi, nơi này chỉ có hai chúng ta, ta cam đoan sẽ không làm gì ngươi." Như là để chứng minh bản thân, Văn Kiều còn đặc biệt bày ra cấm chế ở chung quanh, chỉ cần có người tới, lập tức liền có thể phát hiện. Sau khi làm xong, Văn Kiều tiếp tục chờ. Chờ trong chốc lát, cũng không có chờ đến đằng sau cây cột có đồ vật gì xuất hiện, Văn Kiều thả người nhảy đến trên xà nhà, vươn tay chộp tới hướng đó. Tay bắt hụt. Văn Kiều nhíu mày một cái, rõ ràng cảm giác được có gì đó ở đó, vì sao không bắt được? Trong lòng hơi rét, sau khi nàng vòng qua cây cột, trong nháy mắt liền đối diện với một đôi mắt to đen láy. Chỉ một thoáng, bốn mắt nhìn nhau, hai cặp mắt đen tuyền sạch sẽ thuần khiết giống như phản chiếu thân ảnh của đối phương, không hiểu sao, lại có chút tương tự. Văn Kiều nhíu mày, nhịn không được nói: "Đây là thứ gì?" "Ta mới không phải thứ gì!" Một giọng sữa tức giận nói, một ngón tay mũm mĩm hơi mờ ảo có màu ngà sữa chỉ vào nàng: "Ngươi cũng không phải thứ gì!" Văn Kiều gật đầu: "Đương nhiên rồi, ta là người." Dứt lời, nàng dò xét đứa bé ngồi ở trên xà ngang, một bé con chibi mũm mĩm, mặc trên người áo bào đơn giản, giống như là bé con của nhà nào đó. Vậy mà lúc này thân thể đứa bé này lại hơi mờ ảo, bộ dáng lúc nào cũng có thể sẽ hóa thành làn khói rồi biến mất, không có chút trọng lượng nào. Chỉ có hình thể lại không có thực thể. Đứa bé hơi mờ ảo nghe được lời nàng, mất hứng nói: "Ngươi mới không phải người." Văn Kiều: ".. Ta có chỗ nào không phải là người?" "Ngươi giống như ta." Đứa bé tranh luận nói. Văn Kiều nghĩ bắt lấy đứa bé cổ quái này, hỏi xem chính mình rõ ràng là một người, đến cùng giống nó như thế nào? Chẳng qua trông đứa bé này thực sự quá yếu ớt, lại không có thực thể, căn bản không có cách nào chạm vào, đành phải từ bỏ ý nghĩ này. Nàng không có dây dưa vấn đề này nữa, ngược lại hỏi: "Ta tên là Văn Kiều, nhũ danh A Xúc. Ngươi thì sao, ngươi tên là gì?" Đứa bé nói: "Ta biết tên của ngươi, ta nghe thấy nam nhân Nhân tộc kêu tên của ngươi." Sau đó nó buồn vô cớ nói: "Ta không có có tên, chẳng qua bọn hắn đều gọi ta là Túc Tinh." "Túc Tinh cốc? Túc Tinh đại lục?" Văn Kiều kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ ngươi là Túc Tinh cốc hóa thành? Hay là Túc Tinh đại lục hóa thành?" Đứa bé đột nhiên nổi nóng, cả giận nói: "Ta mới không phải là Túc Tinh cốc, cũng không phải Túc Tinh đại lục, ta là Túc Tinh đồ!" Văn Kiều thốt ra: "Ngươi là Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ?" Đứa bé gật đầu: "Bọn họ đúng là gọi ta như vậy, chẳng qua ta không thích cái tên này, quá dài, ta cảm thấy Túc Tinh đồ càng tốt hơn." Văn Kiều thật lâu không nói chuyện. Đứa bé len lén liếc nàng, thấy nàng không nói lời nào, trong lòng cũng có mấy phần thấp thỏm, nhịn không được âm thầm nuốt xuống ngụm nước bọt, hai tay mũm mĩm đan vào nhau, cẩn thận từng li từng tí nói: "Ngươi, ngươi đừng nói cho những người khác nha, nếu không phải chúng ta đều giống nhau, ta sẽ không tìm ngươi đâu. Linh đan cùng linh quả của ngươi ăn ngon thật, có thể cho ta bổ sung linh khí, còn gì nữa không?" Đầu óc còn ngơ ngác, lời đã thốt ra: "Linh đan là phu quân ta luyện, ngươi có thể tìm hắn." "Không muốn, nếu để cho Nhân tộc biết ta, nhất định sẽ làm chuyện đáng sợ đối với ta, ta không muốn đâu." Đứa bé Túc Tinh bắt đầu phàn nàn: "Ngươi cũng không biết, những nhân tộc này thật đáng sợ! Mỗi lần ta tỉnh lại, đều sẽ phát hiện bọn họ tìm Túc Tinh đồ khắp nơi, còn gϊếŧ hại truyền nhân Túc Tinh cốc, nếu bọn họ biết ta, nhất định sẽ làm chuyện rất đáng sợ đối với ta, thậm chí vì cướp được ta, tự gϊếŧ lẫn nhau, ta không thích.." Văn Kiều rốt cuộc tiếp nhận chuyện đứa bé trước mắt không phải là người. Không chỉ không phải là người, còn là Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ. Văn Kiều nhìn chằm chằm đứa bé hơi mờ ảo, giải thích: "Nói bậy, phu quân ta là người tốt, hắn không có hứng thú đối với Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ, sẽ không làm chuyện gì đáng sợ đối với ngươi." Cho dù nàng bày ra bộ dáng "Phu quân nhà ta tốt nhất thiên hạ," đứa bé vẫn là thờ ơ. Mặc dù Ninh Ngộ Châu cũng không có làm chuyện gì, nhưng chẳng biết tại sao, khi Túc Tinh đồ đối mặt hắn, từ đáy lòng e ngại, không dám tiếp xúc với hắn. Trước kia tồn tại có thể để cho nó sinh ra lòng sợ hãi như vậy, không phải tại thần giới, chính là tại "Vô Uyên Chi Ám," khiến nó không hiểu sao cảm thấy người này lai lịch bất phàm. "Ngươi chẳng lẽ không muốn linh đan sao? Phu quân ta biết luyện rất nhiều linh đan đấy." Văn Kiều dụ dỗ nó. Đứa bé nhịn không được liếm môi một cái, hương vị linh đan cực phẩm coi như không tệ, không có chút tạp chất nào, có thể bổ sung linh lực nó cần, nếu không phải nó thực sự quá cần linh lực bổ sung lực lượng cho mình, nó cũng sẽ không trực tiếp bại lộ trước mặt Văn Kiều, cướp đi linh đan cùng linh quả của đám Vân Thú. Nghĩ tới đây, nó ghen tị nhìn thoáng qua Văn Kiều. Tất cả mọi người là đồng loại, vì sao người ta lăn lộn tốt như vậy, nó lại lăn lộn thất bại như vậy chứ? Túc Tinh đồ cuối cùng vẫn là khuất phục dưới linh đan: "Vậy, vậy được rồi, nếu như chỉ có mỗi nam nhân Nhân tộc này, ta miễn cưỡng có thể gặp hắn một chút, những người khác thì thôi vậy, ngươi nhất định không được nói cho những người khác đấy." "Yên tâm, ta mới không ngốc đâu." Văn Kiều vỗ ngực đảm bảo. ** * Trong hiệu thuốc, Ninh Ngộ Châu vừa luyện xong một lò đan phát hiện một cái Truyền Âm Phù tung bay bên người. Hắn lấy ra Truyền Âm Phù, mở ra, bên trong truyền đến tiếng Văn Kiều: "Phu quân, đêm nay nhất định phải trở về phòng, ta muốn ngủ cùng chàng." Ninh Ngộ Châu: "..." Lời này có ý quá rộng, người tư tưởng hơi lệch, còn tưởng rằng đây là lời mời tới từ đêm khuya của kiều thê. Đáng tiếc hai vợ chồng này vẫn trong sạch, hữu danh vô thực, tăng thêm kiều thê là người "Chính trực" đến không biết gì cả, tuyệt đối sẽ không có lời mời tuyệt vời như vậy. Ngược lại là làm trượng phu bản tính có chút bất chính, nhịn không được nghĩ sai, may mắn rất nhanh liền chỉnh đốn ngay ngắn tư tưởng có chút sai lệch. Ninh Ngộ Châu đưa tay lau mặt, sau khi thu hồi linh đan, vuốt phẳng y phục hơi loạn, sau đó đứng dậy rời đi. Không cần chờ buổi tối, hiện tại hắn liền chờ không nổi nghĩ trở về phòng ngủ cùng tiểu thê tử. Ninh Ngộ Châu vừa đi đến trước phòng, phát hiện chung quanh bày cấm chế. Thần sắc của hắn hơi ngừng lại, vươn tay đẩy cửa. "Phu quân, chàng đã về rồi!" Lúc đẩy cửa ra, liền nghe được giọng nói thanh thúy của tiểu thê tử. Ninh Ngộ Châu ngẩng đầu nhìn lại, kế tiếp trông thấy tiểu thê tử đứng trong phòng, cười nhẹ nhàng mà nhìn hắn, một đứa bé ngọc tuyết đáng yêu từ phía sau nàng thò đầu ra, đang dùng một đôi mắt đen lúng liếng dòm ngó hắn. Ninh Ngộ Châu: "..." "Phu quân, chàng trở về nhanh thật, ta vốn còn muốn chờ buổi tối chàng trở về, sẽ nói cho chàng biết." Văn Kiều nói, quay đầu nhìn về phía đứa bé trèo lên trên bả vai nàng: "Phu quân ta đã về rồi, ngươi không cùng hắn chào hỏi sao?" Đứa bé cẩn thận từng li từng tí dò xét về hướng Ninh Ngộ Châu, ngoan ngoãn khéo léo dùng giọng sữa chào hỏi: "Ninh ca ca, ngươi đã về rồi." Ninh Ngộ Châu: "..." Nửa khắc sau, Ninh Ngộ Châu ngồi ở trước bàn, đối diện là Văn Kiều, trên bàn ngồi một đứa bé khuôn mặt như vẽ, ngoan ngoãn đáng yêu. "Phu quân, chuyện chính là như vậy." Văn Kiều chỉ vào đứa bé ngồi trên bàn nói: "Hắn chỉ chịu tiếp nhận gặp chàng, những người khác không gặp, chàng cho nó một bình linh đan đi." Đứa bé lập tức chờ đợi mà nhìn Ninh Ngộ Châu. Bị một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm, Ninh Ngộ Châu phát hiện thần sắc của bọn họ phá lệ tương tự, đó là một loại thuần khiết chưa từng bị trần tục ô nhiễm. Hắn yên lặng đưa bình linh đan vừa luyện xong cho đứa bé tên là Túc Tinh. Túc Tinh lập tức vui vẻ ra mặt, duỗi ra bàn tay hơi mờ nắm lấy bình linh đan, bình linh đan liền biến mất. "A, ngươi cũng có không gian trữ vật?" Văn Kiều tò mò hỏi. "Đương nhiên là có rồi, nếu không ta làm sao chứa đồ vật? Ngươi cũng có chứ?" Túc Tinh hỏi thăm, cảm giác bọn hắn đều giống nhau, đương nhiên cũng có rồi. "Túi trữ vật có tính không?" Văn Kiều hỏi thăm. Túc Tinh: ".. Đó là linh khí nhân tu luyện chế trữ vật, sao có thể tính? Không gian trữ vật của chính ngươi đâu?" "Không có." Văn Kiều nói một cách yếu ớt: "Chẳng qua phu quân ta có nha." Sau khi phu quân nhà nàng thức tỉnh Đế Hi huyết mạch, đồng thời diễn sinh ra một cái không gian sinh mệnh, vô cùng lợi hại đấy. Túc Tinh nhịn không được nhìn về phía Ninh Ngộ Châu, lông mày nhỏ xoắn cùng một chỗ, giống như vô cùng xoắn xuýt, không biết hình dung tâm tình bây giờ của nó như thế nào. Ninh Ngộ Châu nhìn bọn họ nửa ngày, chậm rãi mở miệng: "Ngươi là khí linh Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ đúng không, tại sao ngươi lại biến thành bộ dáng này?" Văn Kiều giật mình, trong lòng tỉnh ngộ, hóa ra là khí linh. Sau đó nàng nghĩ đến gì đó, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ là Thần khí? Nghe nói chỉ có Thần khí mới có thể sinh ra khí linh." Túc Tinh không có phủ nhận, nhìn Văn Kiều, thầm nghĩ tất cả mọi người là khí linh, nhưng nó lăn lộn thảm như vậy, Văn Kiều lại tốt như thế, khiến nó thực hâm mộ. "Ta bị thương rất nặng, thế nên biến thành dạng này." Túc Tinh nói, lấy ra một viên linh đan nuốt vào, hương vị linh đan cực phẩm khiến nó nhịn không được vui vẻ nheo mắt lại: "Linh lực bên trong linh đan Ninh ca ca luyện vô cùng phong phú, có thể cung cấp lực lượng cho ta." "Ngươi bị thương như thế nào?" Văn Kiều tò mò hỏi. Túc Tinh lắc đầu, dường như không muốn nhiều lời. Văn Kiều lại hỏi: "Thế linh đan phu quân ta luyện, có thể để ngươi khôi phục không?" "Không được, linh đan mặc dù linh lực dồi dào hơn những vật khác, trợ giúp ta cũng không nhiều, nhiều nhất chỉ có thể để cho ta duy trì thanh tỉnh." Văn Kiều giật mình, nhớ tới lời nó nói lúc trước, nó giống như sẽ thường xuyên rơi vào trạng thái ngủ say, thẳng đến lần nữa tích tụ đầy đủ linh lực, mới có thể từ trong ngủ mê tỉnh lại. Chẳng qua sau mỗi lần nó tỉnh lại, dường như đều phát sinh chuyện không tốt, khiến nó đối với Nhân tộc phòng bị rất sâu. Đây cũng là do Nhân tu làm. Văn Kiều không có thay những người tu luyện kia giải thích cái gì, lôi kéo Túc Tinh đồ hỏi đông hỏi tây, hỏi đến khi hai mắt đứa bé buồn ngủ, mới nói: "Được rồi, ngươi đi ngủ trước đi, sáng mai chúng ta sẽ cùng nhau chơi." Túc Tinh đồ không còn trốn đi, Văn Kiều cũng nguyện ý chơi cùng nó. Túc Tinh mừng rỡ nói: "Tốt tốt. Còn có, ta kỳ thật không cần đi ngủ, chẳng qua đi ngủ sẽ không lãng phí quá nhiều lực lượng, bằng không ta rất nhanh sẽ lại rơi vào trạng thái ngủ say." Hiếm khi gặp được đồng loại, hơn nữa còn là đồng loại lăn lộn tốt như vậy, nó cũng không muốn lại rơi vào trạng thái ngủ say. Túc Tinh rất nhanh liền biến mất. Nó tới vô ảnh đi vô tung, rất khó để cho người ta phát giác. Đương nhiên, còn có một nguyên nhân, lấy thực lực hiện tại của người tu luyện, muốn phát hiện khí linh cũng không dễ dàng, nếu không phải khí linh chủ động hiện thân, bằng không bọn hắn không cách nào phát hiện nó. Ninh Ngộ Châu nhìn về phía Túc Tinh biến mất. Sắc trời ngoài cửa sổ bất tri bất giác tối xuống, chân trời thoáng hiện chấm nhỏ, chấm nhỏ hết viên này tới viên kia điểm sáng bầu trời đêm, trang trí ban đem yên tĩnh trong Túc Tinh cốc. Thấy hắn nhìn chằm chằm hồi lâu, Văn Kiều nghi hoặc hỏi: "Phu quân, chàng nhìn gì thế?" Ninh Ngộ Châu hoàn hồn, cười cười với nàng, dường như lơ đãng nói: "A Xúc, Túc Tinh đồ có vẻ rất thích nàng, nguyện ý nghe lời nàng." "Ta cũng cảm thấy rất kỳ quái, nó nói chúng ta là đồng loại.." Văn Kiều một mặt buồn bực, tiếp theo có chút khẩn trương hỏi: "Phu quân, chàng nói nó có phải là đã phát hiện ra thân phận của ta?" Ninh Ngộ Châu chậm rãi lấy ra một bình linh đan đưa cho nàng, mới đáp: "Có lẽ là thế." Văn Kiều tiếp tục xoắn xuýt: "Nó sẽ không tiết lộ ra ngoài chứ? Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ thế nhưng là đồ vật của Túc gia, nếu như nó muốn nói cho người Túc gia.." "Sẽ không!" Ninh Ngộ Châu khẳng định nói: "Người Túc gia chỉ là người thủ hộ Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ, người phàm không có tư cách để Thần khí nhận chủ." Văn Kiều rốt cuộc giật mình, chẳng trách trước kia Túc Mạch Lan cũng nói, Túc Tinh cốc là người thủ hộ Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ, chưa từng có nói là người sở hữu. "Hóa ra là như vậy, nếu Túc Tinh là Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ, tại sao nó lại làm chính mình thảm như vậy? A, không phải nói chỉ có huyết mạch Túc gia mới có thể mở ra Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ sao? Túc Tinh này là chuyện gì xảy ra?" Văn Kiều rốt cuộc bị làm hồ đồ rồi. Ninh Ngộ Châu nhìn nàng đầu đầy dấu chấm hỏi, nhịn không được bật cười: "Muốn biết hỏi Túc Tinh không được sao? Những chuyện này nó hẳn phải biết." Kế tiếp không đợi nàng nói cái gì, Ninh Ngộ Châu liền lôi kéo nàng đứng dậy, đi về phía giường trong phòng. Hắn nhớ kỹ, ngày hôm nay nàng đặc biệt truyền âm cho hắn, bảo hắn trở về đi ngủ cùng nàng đấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]