Chương trước
Chương sau
Edit: Jess93
Khi Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu từ đáy hồ Vân Ảnh trở lại Sơ Vân phong liền gặp Túc Mạch Lan vội vã đi tới.
Trông thấy hai người, Túc Mạch Lan cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà đợi nàng phát hiện tu vi của hai người, lập tức trợn mắt há hốc mồm.
"Ngươi, các ngươi là đi tu luyện?" Nàng giật mình hỏi, giọng nói cũng có chút không lưu loát.
Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu đều hào phóng thừa nhận.
Bọn họ nhận được quà tặng từ mây mù ở Túc Tinh cốc, tu vi đều tăng lên, không cần thiết giấu diếm chủ nhân Túc Tinh cốc.
Tuy rằng năm đó con Vân Thú cảnh giới Tiên Nhân kia ngã xuống ở đây, Túc Tinh cốc còn chưa xây cốc, nhưng về sau Túc Tinh cốc và Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ đều lựa chọn sống yên phận ở đây, xem như đã kết nhân quả với con Vân Thú cảnh giới Tiên Nhân kia, việc này thông báo một tiếng cho truyền nhân Túc Tinh cốc cũng không tính là gì.
"Thì ra là thế."
Túc Mạch Lan lại không hề nghĩ nhiều, ngược lại nhẹ nhàng thở ra.
Hai người này đột nhiên mất tích trong Túc Tinh cốc, làm sao tìm cũng không tìm được, nàng còn cho là bọn họ xảy ra chuyện gì, hoặc là dùng Truyền Tống trận rời khỏi Túc Tinh cốc.
Nếu như bọn họ dùng Truyền Tống trận rời đi còn tốt, chỉ sợ là xảy ra chuyện gì. Chẳng qua với tính cách hai người Ninh Ngộ Châu, coi như muốn rời khỏi, cũng sẽ báo cho chủ nhân một tiếng, cho nên khi nàng phát hiện hai người biến mất, tìm khắp Túc Tinh cốc cũng không tìm được bọn họ, nàng vô cùng lo lắng hai người đã xảy ra chuyện gì.
Bây giờ thấy hai người bình an trở về, nàng hiển nhiên là vui vẻ.
Đang nói chuyện, lại gặp một nữ tu đi tới từ sườn núi.
Nữ tu này vóc người cực cao, dung mạo của nàng diễm lệ bức người, khi đi đến, mặt mày kiều diễm vô song kia lộ ra khí thế sắc bén, khiến người ta bất giác thả ánh mắt ở trên người nàng. Nàng hoàn toàn khác biệt với dung mạo yếu đuối mong manh như hoa tầm gửi của Túc Mạch Lan, là một nữ nhân mạnh mẽ đến mức làm cho nam nhân nhìn thấy liền muốn chinh phục.
Văn Kiều nhìn thấy nàng, đột nhiên cảm thấy nữ nhân này trông rất quen mắt.
Lúc này, đột nhiên nghe thấy nữ nhân khí thế cực thịnh kia mở miệng nói: "Ninh công tử, Văn cô nương, các ngươi trở về, không có việc gì là tốt rồi."
Văn Kiều: ".. Thiết bà bà?"
Trên khuôn mặt diễm lệ của Thiết bà bà lộ ra một nụ cười hòa ái, dùng một loại ánh mắt vô cùng từ ái nhìn nàng: "Haizz, Văn cô nương không biết ta rồi?"
Văn Kiều nghiêm mặt nói: "Không có, chỉ là đột nhiên phát hiện vết sẹo trên mặt ngươi biến mất, nên không dám nhận."
Rõ ràng lần trước nhìn thấy còn là một bà lão gần đất xa trời, mặt mũi tràn đầy nếp nhăn, bây giờ lại biến thành một nữ vương đại nhân khí thế bức người. Tương phản quá lớn, trong lúc nhất thời Văn Kiều cũng không dám nhận.
Thiết bà bà đưa tay sờ má phải, nơi này vốn có một vết sẹo dữ tợn, nhưng sau khi độc trong người được giải, vết sẹo vốn bởi vì không có thuốc giải cổ độc nên vẫn luôn ngoan cố ở đó, hiển nhiên cũng biến mất theo.
Tuổi của bà ấy kỳ thật cũng không nhỏ, nhưng tư chất của bà ấy tốt, tu hành tốc độ nhanh, sau khi người tu luyện đột phá đến cảnh giới Nguyên Hoàng, sẽ có thể thoát thai hoán cốt, một lần nữa nặn thể, duy trì mỹ mạo thanh xuân tất nhiên không có vấn đề.
Thiết bà bà đã là như thế, người tu luyện cấp cao đều là một đám lão quái vật có thuật trú nhan.
Chẳng qua cũng có vài người thẩm mỹ kỳ lạ, không nghĩ duy trì bộ dáng trẻ tuổi, lựa chọn bề ngoài phù hợp với tuổi tác.
Thiết bà bà phát hiện tu vi của hai người đều tăng lên, Ninh Ngộ Châu lợi hại hơn, trong thời gian một tháng, thế mà một lần đột phá một đại cảnh giới, suýt chút nữa nghi ngờ lúc trước có phải hắn ẩn giấu tu vi hay không.
Bà ấy biết Ninh Ngộ Châu hiển nhiên không cần thiết ẩn giấu tu vi, cho nên người này thật sự dùng một tháng, đã vượt qua một đại cảnh giới, đây là chuyện ngay cả khi nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
Những người được gọi là thiên tài được tứ đại gia tộc nâng ra, so với hắn, đều bị đá xuống thành ngu ngốc.
"Các ngươi hấp thu mây mù?" Thiết bà bà hỏi.
Bà ấy cũng chỉ có thể nghĩ đến mây mù trong cốc, mới có cơ duyên lớn như vậy, có thể để cho hắn đột phá một đại cảnh giới trong thời gian một tháng ngắn ngủi.
Văn Kiều không nghĩ tới Thiết bà bà phản ứng nhanh như vậy, thoải mái thừa nhận: "Đúng vậy, mây mù trong Túc Tinh cốc phù hợp với đường tu hành của phu quân ta, khiến hắn một lần đột phá."
Ninh Ngộ Châu mỉm cười đứng ở một bên, thần sắc nhu hòa.
Sau khi Thiết bà bà và Túc Mạch Lan nghe xong, trừ ghen tị một chút thì phản ứng cũng không lớn.
Làm người Túc Tinh cốc, các nàng đều biết lực lượng ẩn chứa trong mây mù ở Túc Tinh cốc cũng sẽ nhắm người mà tặng, có ít người tại Túc Tinh cốc chờ đợi cả một đời, lại không có duyên nhận được quà tặng của một áng mây mù, có ít người lại chỉ dùng thời gian cực ngắn, đã có thể hấp thu lực lượng mây mù cho mình dùng, đột phá hạn chế, chỉ nhìn người có cơ duyên.
Hiển nhiên những mây mù trong Túc Tinh cốc này là cơ duyên của Ninh Ngộ Châu.
Nếu Văn Kiều biết suy nghĩ của các nàng, nhất định sẽ phản bác: Kỳ thật cơ duyên lớn nhất của bọn họ là gặp được khí linh Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ, nếu không có tiểu khí linh Túc Tinh dẫn đường, bọn họ căn bản không biết dưới hồ Vân Ảnh ngưng tụ nhiều mây mù tràn đầy lực lượng như vậy.
Thiết bà bà thấy bọn họ bình an trở về, lập tức mời bọn họ đến hiệu thuốc bên kia nói chuyện.
"Hai vị dự định khi nào rời đi?" Thiết bà bà đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Ninh Ngộ Châu nói: "Nếu thân thể bà bà đã khôi phục, chúng ta sẽ rời đi trong vài ngày tới."
Thiết bà bà lộ vẻ mặt do dự, nhìn Túc Mạch Lan nửa ngày không nói.
Lúc trước bởi vì mình không còn nhiều thời gian, cho nên bà ấy hung ác quyết tâm để cho hai người mang Túc Mạch Lan đến đại lục khác, bảo trụ cho nàng một cái mạng. Bây giờ thương thế của bà ấy khôi phục, chỉ cần không có cái gì ngoài ý muốn, bà ấy có thể tiếp tục che chở Túc Mạch Lan, không có cách nào nhẫn tâm để cho nàng đến đại lục khác làm một tán tu người người có thể ức hiếp.
Nhưng nghĩ đến chuyện kế tiếp mình phải làm, bà ấy lại do dự.
Lúc này, Túc Mạch Lan nghiêm túc nói: "Bà bà, ta quyết định lưu lại Túc Tinh đại lục."
Thiết bà bà kinh ngạc nhìn nàng.
"Ta biết bà bà muốn báo thù cho mẫu thân ta, chỉ có một mình người, ta không yên lòng, ta muốn cùng một chỗ với người." Nói đến đây, Túc Mạch Lan cười khổ một tiếng: "Ta đã không có thân nhân, chỉ còn lại người, nếu như người xảy ra chuyện gì, lưu lại một mình ta, chỉ sợ ta cũng không biết mình có thể sống bao lâu.."
Hai mắt Thiết bà bà hơi ướt, nói giọng khàn khàn: "Đứa nhỏ ngốc, việc bà bà phải làm rất nguy hiểm, huống chi những người kia không hết lòng gian, tình cảnh của ngươi nguy hiểm hơn bà bà nhiều."
"Làm sao lại như vậy? Bây giờ chúng ta ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng, chỉ cần chúng ta không bại lộ hành tung, bọn họ làm sao sẽ nghĩ tới ta sẽ trốn ở Túc Tinh cốc? Huống chi thương thế của bà bà đã khỏi hẳn, trên mặt cũng không có vết sẹo kia, về sau làm việc cũng thuận tiện hơn."
Nói đến đây, Túc Mạch Lan không khỏi nhớ tới một năm trước, mình bị độc Hắc Phệ bọ cạp hủy dung, lúc đó toàn bộ đại lục đều truyền khắp, cũng coi là cùng Thiết bà bà cùng chung hoạn nạn. Đoán chừng hiện tại những người kia còn tưởng rằng hai người bọn họ vẫn là xấu nữ bị hủy dung.
Thiết bà bà trầm ngâm, không nói gì.
Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều biết hai chủ tớ này còn có lời muốn nói, không có xen vào, đứng dậy cáo từ.
Bọn họ về khách viện nghỉ ngơi.
Vừa trở lại khách viện, Túc Tinh trốn đi lại xuất hiện trong phòng, nhẹ nhàng ghé trên bờ vai Văn Kiều, khổ sở nói: "Các ngươi thật sự muốn rời khỏi?"
"Đúng thế." Văn Kiều cách không sờ sờ đầu của nó, xem như trấn an.
Túc Tinh rất khó chịu, thấp giọng nói: "Ta không nỡ xa các ngươi."
Văn Kiều nói: "Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tan, ngươi hãy xem như rời đi là vì gặp lại trong tương lai đi, sau này chúng ta nhất định sẽ gặp lại."
Túc Tinh hít mũi một cái, buồn buồn ừm một tiếng: "Nếu như ta thủ hộ chính là Thánh Vũ đại lục thì tốt rồi, như vậy liền có thể ở cùng với các ngươi."
Linh đan của Ninh ca ca rất tốt, khí tức của Văn tỷ tỷ khiến nó sinh ra cảm giác an tâm khi ở cùng đồng loại, sau khi bọn họ đi, nó lại phải một mình một linh trông coi Túc Tinh cốc, một mực cô độc thủ hộ.
Trước kia nó không biết cái gì là cô độc, nhưng mà khoảng thời gian này, sau khi nó chung đụng với hai người Văn Kiều, mới biết được trước kia mình như thế là cô độc.
Trong lòng Văn Kiều đột nhiên cũng có chút khó chịu, nhịn không được nói: "Túc Tinh, kỳ thật ngươi có thể thử tin tưởng Túc cô nương, nàng là huyết mạch cuối cùng của Túc gia, nếu như tương lai nàng.. Ngươi làm sao bây giờ?"
"Lại tìm người thủ hộ đi." Túc Tinh có chút mờ mịt nói, sau đó mặt bánh bao lại nhăn lại: "Chỉ là, dường như có người nói cho ta, nếu như người thủ hộ chết, ta sẽ bị thương nặng.."
Văn Kiều lập tức quýnh lên: "Chẳng lẽ khế ước lúc trước giữa ngươi và Túc gia có vấn đề gì?"
Nếu không thì người thủ hộ chết rồi, làm sao Túc Tinh đồ lại bị ảnh hưởng?
Túc Tinh vẫn là bộ dáng ngây thơ, dáng vẻ ngơ ngơ ngác ngác kia, thật là khiến cho người ta sốt ruột.
Cho đến khi Ninh Ngộ Châu nhìn không được, kéo Văn Kiều đang gấp đến độ xoay quanh, nói với Túc Tinh: "Ngươi là khí linh, tuy người phàm không thể khiến ngươi nhận chủ, nhưng khế ước ký kết giữa ngươi và người thủ hộ, nhất định có thủ hộ khế ước, bọn họ thủ hộ ngươi, đồng thời ngươi cũng nhận lại ân trạch của bọn họ, cho nên khi người thủ hộ chết vì ngươi, ngươi cũng sẽ bị ảnh hưởng, trả lại ân tình cho bọn họ."
Túc Tinh ngơ ngác nhìn bọn họ.
Ninh Ngộ Châu âm thầm lắc đầu, thần khí này rốt cuộc là ai luyện chế ra, làm sao lại ngu dại như thế?
** *
Túc Mạch Lan đi ra từ tĩnh thất Thiết bà bà, ngồi trên đỉnh núi Sơ Vân phong, đón gió núi, nhìn về phía mây mù xung quanh.
Nàng không có thuyết phục Thiết bà bà.
Mặc dù Thiết bà bà đã bỏ đi ý đồ để cho nàng đi tị nạn ở đại lục khác, lại không nghĩ để cho nàng tiếp tục ra ngoài bôn ba, làm cho nàng trốn ở trong Túc Tinh cốc, còn chuyện bên ngoài thì giao cho bà bà.
Cho dù Thiết bà bà là cảnh giới Nguyên Hoàng, nhưng trên cảnh giới Nguyên Hoàng còn có cảnh giới Nguyên Đế, nếu để cho bọn họ phát hiện Thiết bà bà đã rời khỏi Túc Tinh cốc, những người kia chắc chắn sẽ đối với Thiết bà bà đuổi tận gϊếŧ tuyệt.
Nàng không muốn giống như tiểu cô nương yếu ớt chưa trải đời một mực đợi ở sau lưng, được người bảo hộ, nàng cũng muốn làm chút gì đó cho Túc Tinh cốc, để đáp lại ân tình phụ mẫu đã cho nàng.
Trong lòng Túc Mạch Lan có chút khó chịu.
"Này, ngươi có muốn khế ước với ta không?"
Một giọng sữa vang lên, mới đầu Túc Mạch Lan cho là mình nghe lầm, thần sắc có chút ngơ ngác, cho đến khi một thân ảnh hơi mờ xuất hiện ở trước mặt, nàng rốt cuộc trợn tròn mắt.
"Ngươi, ngươi là ai?" Túc Mạch Lan lắp bắp hỏi.
Túc Tinh mím môi, mất hứng nói: "Ta không phải thứ gì, ta là Túc Tinh."
"Túc Tinh?"
Túc Mạch Lan vẫn ngơ ngác, về sau nghĩ đến gì đó, trừng to mắt nhìn đứa bé trước mặt.
Túc Tinh lấy khuôn mặt bánh bao, cố gắng để cho mình trông nghiêm túc đứng đắn một chút, để tránh bị người thủ hộ trước mặt xem thường.
"Đúng, ta chính là Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ, cũng là Túc Tinh đồ."
Túc Mạch Lan thật lâu không nói.
Túc Tinh cũng không có vội vã nói cái gì, vô cùng có kiên nhẫn ngồi xổm ở trước mặt nàng, đợi nàng hoàn hồn.
Rốt cuộc, Túc Mạch Lan cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Vừa rồi, lời kia của ngươi là có ý gì?"
Túc Tinh hơi không kiên nhẫn, nhưng nghĩ tới đây là người thủ hộ bản thể của mình, huyết mạch Túc gia cũng chỉ còn lại một người này, tâm tình lại trở nên phức tạp, ngay cả giọng điệu cũng trở nên ôn hòa không ít.
Nó kiên nhẫn nói: "Bản thể của ta tại Túc Tinh cốc, cần trấn thủ Túc Tinh đại lục, không có cách nào rời khỏi nơi đây, nhưng nếu như ta khế ước với ngươi, ta liền có thể cùng ngươi rời khỏi Túc Tinh đại lục nha."
"Rời khỏi Túc Tinh đại lục? Vì sao ngươi muốn rời khỏi Túc Tinh đại lục?"
"Ta muốn cùng Ninh ca ca bọn họ cùng đi ra bên ngoài nhìn xem." Túc Tinh có chút khổ sở nói, nó thật sự không nỡ xa Văn Kiều.
Túc Mạch Lan lập tức hiểu rõ, "Ninh ca ca" trong miệng Túc Tinh hẳn là Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu bọn họ, trong nội tâm nàng nhấc lên sóng to gió lớn, đến mức phản ứng cũng hơi chậm chạp.
Nhưng mà không chờ nàng từ trong khiếp sợ hoàn hồn, đột nhiên Túc Tinh cốc chấn động mạnh một cái.
Vẻ mặt Túc Mạch Lan khẽ biến, lập tức đứng lên, nhìn về hướng cửa cốc Túc Tinh cốc.
Khuôn mặt bánh bao của Túc Tinh cũng trở nên cực kì nghiêm túc, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm về phía trước, trên mặt một mảnh lạnh lẽo, không có chút ngây thơ nào thuộc về trẻ con.
Một thân ảnh từ trong phòng bay ra.
Thiết bà bà một mặt tức giận nhìn về hướng cửa cốc, nghiến răng đến kẽo kẹt rung động.
Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu cũng chạy đến, phát hiện Thiết bà bà đứng trước Sơ Vân phong, hỏi: "Thiết bà bà, xảy ra chuyện gì?"
Sắc mặt Thiết bà bà lạnh lẽo tàn khốc trước nay chưa từng có, cằm của bà ấy hơi co rúm, giọng nói giống như gạt ra từ giữa kẽ răng: "Có người công kích đại trận hộ cốc."
"Chẳng lẽ lại là tứ đại gia tộc?" Văn Kiều kinh ngạc hỏi.
Thiết bà bà không có lên tiếng.
Ngay sau đó, lại thêm mấy đạo chấn động truyền đến, khiến tất cả đệ tử thủ cốc bên trong Túc Tinh cốc đều bị kinh động chạy ra.
Một bộ phận đệ tử hoảng sợ, không biết xảy ra chuyện gì;
Càng nhiều người lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng trên mặt, nhất định là những gia tộc kia ra tay, chỉ cần bọn họ công phá đại trận hộ cốc Túc Tinh cốc, bọn họ liền có thể rời đi Túc Tinh cốc, không cần lại bị vây ở đây nữa.
Tất cả mọi người tập trung đến trước cốc, nhìn xem đại trận hộ cốc.
Đại trận hộ cốc hiện lên từng đạo linh quang, linh quang kia sáng vô cùng, có thể thấy được người tu luyện công kích đại trận hộ cốc tu vi cũng không thấp.
Thiết bà bà cũng tới trước cửa cốc.
Chẳng qua bà ấy đặc biệt ngụy trang một phen, trên mặt lại xuất hiện một vết sẹo dữ tợn, bộ dáng lãnh khốc âm hàn kia, khiến đệ tử Túc Tinh cốc không dám nhìn thẳng bà ấy, hiển nhiên cũng không có phát hiện biến hóa trên người Thiết bà bà.
Sắc mặt Thiết bà bà khó coi nhìn qua người bên ngoài cốc.
Một người tu luyện cảnh giới Nguyên Đế đang công kích đại trận hộ cốc, phía sau ông ta còn có một đám người tu luyện, thế mà có mấy vạn người.
"Thương, Dương, Ma, Quân!"
Thiết bà bà đọc lên từng câu từng chữ cái tên kia, cừu hận thấu xương đó, khiến đệ tử chung quanh Túc Tinh cốc lộ vẻ mặt hoảng sợ, nhịn không được lặng yên không một tiếng động dời về sau, để tránh dưới cơn thịnh nộ, bị bà ấy một chưởng vỗ chết.
Sau khi đám người này dịch chuyển khỏi, một nam một nữ theo sát bên người Thiết bà bà đặc biệt dễ thấy, mọi người nhìn thấy, phát hiện hai người này là đệ tử bị Thiết bà bà gọi vào Sơ Vân phong hầu hạ vào một năm trước.
Có ít người tâm tư nhất chuyển, phát hiện hai người này thế mà có thể lấy được sự tin tưởng của Thiết bà bà, mới có thể ở bên cạnh bà ta, cũng là bội phục thủ đoạn của bọn hắn, quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài, ngay cả "Văn Á Thư" chất phác không thú vị như vậy, cũng có thể được Thiết bà bà cố chấp lại khó chơi nhìn trúng, có thể thấy được thủ đoạn bất phàm.
Ngay lúc Thiết bà bà cực kỳ tức giận, một giọng nói vang lên: "Thiết bà bà!"
Vẻ mặt Thiết bà bà đông cứng lại, mặc dù trên mặt vẫn vô cùng thịnh nộ, trong lòng lại tỉnh táo rất nhiều.
Túc Mạch Lan chạy tới bên người Thiết bà bà, nàng không để lại dấu vết mà liếc nhìn người xung quanh, phát hiện đệ tử thủ cốc trong Túc Tinh cốc đều đã tới đây, trong lòng biết lúc này không phải thời điểm xúc động, cũng không hỏi cái gì, mà là làm bộ đi theo bên người Thiết bà bà, quan sát tình huống bên ngoài cốc.
Mây mù trong Túc Tinh cốc quanh năm không tiêu tan, người bên ngoài cốc nhìn về phía Túc Tinh cốc, chỉ có thể nhìn thấy một đám mây và sương mù, mà khi người Túc Tinh cốc nhìn bên ngoài, lại không bị ảnh hưởng.
Bọn họ cách đại trận hộ cốc, có thể nhìn rõ ràng tình huống bên ngoài cốc.
Công kích đại trận hộ cốc, lại là ma tu cảnh giới Nguyên Đế của Ma Môn -- Thương Dương Ma Tôn.
Thương Dương Ma Tôn này thế nhưng là lão tổ Ma Thiên môn, năm đó hủy diệt Túc Tinh cốc, chính là âm mưu của ông ta, ông ta đối với Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ thề nhất định phải lấy được.
Sở dĩ Thương Dương Ma Tôn cố chấp với Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ như thế, cũng bởi vì thân phận của ông ta.
Ông ta đã từng là linh tu chính đạo, là đệ tử thiên tài được Tiêu gia coi trọng nhất, nhưng mà bởi vì một số nguyên nhân, ông ta mưu phản gia tộc, đọa thành ma tu, tu luyện ma công cực kỳ lợi hại, rốt cuộc để ông ta một lần đột phá cảnh giới Nguyên Đế, trở thành Ma Tôn cảnh giới Nguyên Đế trẻ tuổi nhất trong Ma Môn.
Nhưng mà cũng là người này, năm đó mưu đồ trận diệt môn kia, khiến Túc Tinh cốc chỉ còn lại một truyền nhân.
Thương Dương Ma Tôn không hề cố kỵ công kích đại trận hộ cốc của Túc Tinh cốc, người tu luyện phía sau ông ta có ma tu, cũng có linh tu chính đạo.
Dưới công kích của ông ta, đại trận hộ cốc nổi lên từng đạo linh quang, Túc Tinh cốc chấn động.
Liên tục công kích mấy chục lần, Thương Dương Ma Tôn cười ha ha, cất cao giọng nói: "Bản tôn biết huyết mạch duy nhất của Túc gia đã trốn vào Túc Tinh cốc, nếu nàng đã nhát gan, co đầu rút cổ không ra, vậy bản tôn sẽ đánh vỡ đại trận hộ cốc này, hủy đi Túc Tinh cốc."
Hai mắt Thiết bà bà trong nháy mắt đỏ đến nhỏ ra máu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.