Chương trước
Chương sau
Trong Phệ Huyết lâm sinh trưởng một loại yêu đằng phệ huyết mà sinh, tất cả sinh vật có huyết nhục đều là thức ăn của bọn nó.
Mỗi khi có người tu luyện và yêu thú vô tình xâm nhập Phệ Huyết lâm, kết quả chờ đợi bọn họ chính là bị Phệ Huyết Yêu đằng bên trong hút sạch tất cả huyết dịch trong cơ thể mà chết, cực ít có người có thể bình an thoát khỏi Phệ Huyết lâm. Dần dà, Phệ Huyết lâm liền biến thành nơi nguy hiểm nổi tiếng tại Túc Tinh đại lục, nếu không có việc gì, không có người tu luyện nào sẽ đặc biệt chạy đến nơi đây tìm chết.
Ngày hôm đó, có hai người tới trước Phệ Huyết lâm.
"Phía trước chính là Phệ Huyết lâm?"
Văn Kiều tò mò nhìn rừng cây phía trước, đó là một mảnh rừng cây màu xanh sẫm, bên trong rừng sinh trưởng rất nhiều cây cao lớn, trên cây quấn quanh dây leo màu xanh sẫm, không ngừng leo lên phía trên.
Mảnh rừng cây bị dây leo quấn quanh này một đường lan tràn đến dãy núi phía trước, biến mất ở phía sau dãy núi.
Trong rừng cây rất yên tĩnh, trông rất bình thường, không cảm giác được bất kỳ nguy hiểm nào, làm cho người ta nhịn không được hoài nghi, nơi này thật sự là Phệ Huyết lâm nổi tiếng nguy hiểm?
Ninh Ngộ Châu mắt nhìn địa đồ, nói ra: "Chắc là nơi này."
Đi tới trước Phệ Huyết lâm, hai người cũng không có mạo muội đi vào, Ninh Ngộ Châu lấy ra một con rối chuột từ trong túi trữ vật mà hắn tiện tay làm lúc trước, lấy ra một viên nguyên tinh khảm vào một cái lỗ trên bụng của nó, sau đó đặt nó trên mặt đất.
Con rối chuột rất nhanh liền động.
Mặc dù là con rối, nhưng với cá tính vẫn luôn theo đuổi sự hoàn mỹ của Ninh Ngộ Châu, con rối chuột cũng bị hắn làm ra sinh động như thật, trừ không cảm giác được khí tức sinh mạng của nó, nó tựa như một con chuột thật sự.
Con rối chuột nhanh chóng tiến vào rừng cây rậm rạp kia, rất nhanh liền biến mất ở trong đó. Trên người con rối chuột có một tia nguyên thần của Ninh Ngộ Châu, có thể để cho hắn thông qua con mắt của con rối chuột cảm giác được tình huống trong rừng cây.
Con rối chuột đi qua Phệ Huyết lâm, nó giống một con chuột yêu bình thường, thực lực không mạnh, khi xuyên qua rừng cây rậm rạp, sẽ phát ra âm thanh huyên náo. Âm thanh này ở trong rừng cây an tĩnh phá lệ vang dội, rất dễ dàng thu hút sự chú ý của Phệ Huyết Yêu đằng ở bên trong.
Sau đó không lâu, Ninh Ngộ Châu nói: "Con rối chuột bị dây leo trong rừng cuốn lấy sau đó làm hỏng rồi."
Văn Kiều vội hỏi: "Thế nó có phải là Phệ Huyết Yêu đằng không?"
"Dây leo kia trông rất bình thường, ngoại trừ có thể cuốn lấy đồ vật thì không có lực sát thương gì." Dứt lời, trên mặt hắn lộ ra vẻ suy tư, phân tích tình huống nhận được từ con rối chuột lúc trước.
Văn Kiều nháy mắt, nói ra: "Phu quân, không bằng chúng ta trực tiếp gϊếŧ đi vào, nếu gặp được Phệ Huyết Yêu đằng kia, gϊếŧ nó không chừa một mảnh giáp."
Ninh Ngộ Châu: "..."
Thấy được vẻ kích động trên mặt nàng, Ninh Ngộ Châu lặng lẽ nghĩ, chẳng lẽ những loài yêu này đều là bạo lực như thế?
Chẳng qua sự dung cảm đến mức bốc đồng này của Văn Kiều, cũng ảnh hưởng đến Ninh Ngộ Châu, khiến hắn cũng nổi lên một cỗ hào hùng trực tiếp gϊếŧ đi vào, không cần sợ hãi rụt rè, nếu Phệ Huyết Yêu đằng kia dám xuất hiện, trực tiếp gϊếŧ là được.
Hai người cũng không chần chờ nữa, ngự kiếm bay vào Phệ Huyết lâm, thuận tiện thả Văn Cổn Cổn trong không gian ra ngoài.
Nếu gặp được Phệ Huyết Yêu đằng, phòng ngự của Văn Cổn Cổn có thể ngăn cản một chút, cũng không sợ cái gì.
Văn Cổn Cổn leo lên bờ vai Ninh Ngộ Châu -- đây là Văn Kiều phân phó, nếu như gặp phải nguy hiểm, Văn Cổn Cổn liền dùng vỏ trứng đất bảo vệ bọn họ.
Một người một thú này đều không am hiểu chiến đấu, chỉ cần bảo vệ tốt bản thân là được, chuyện còn lại cứ giao cho Văn Kiều.
Linh kiếm lướt qua Phệ Huyết lâm.
Văn Kiều cúi đầu nhìn xuống, khi đến gần nhìn Phệ Huyết lâm, đúng là cây và dây leo quấn lấy nhau cùng một chỗ sinh trưởng, hình thành một mảng rừng cây lớn, dây leo màu xanh sẫm kia quấn quanh lấy đại thụ mà sinh trưởng, bọn nó treo trên ngọn cây, thân cây, trên nhánh cây, giống như một tấm lưới lít nha lít nhít, bao trọn phiến rừng cây này.
Dưới gốc cây có cũng dây leo mọc lít nha lít nhít, bọn nó giao thoa hỗ trợ nhau cùng nhau sinh trưởng, chen lấn lẫn nhau, không có cách nào phân biệt rễ của nó ở nơi nào.
Càng vào sâu Phệ Huyết lâm, bên trong càng nhiều dây leo.
Văn Kiều hơi kinh ngạc, cho nên dưới rừng cây này căn bản không có đường có thể đi, chỉ có thể ngự khí phi hành phía trên Phệ Huyết lâm.
Một tiếng vút vang lên, nương theo là một câu cẩn thận truyền đến từ Ninh Ngộ Châu, Văn Kiều xoay người bắt lấy một nhánh dây leo màu xanh sẫm đánh tới từ phía sau.
Trên tay nàng mang theo găng tay kim tằm, bao tay nhẹ mỏng như cánh ve kia hiện ra linh quang nhàn nhạt, ngón tay thon dài nắm thật chặt dây leo màu xanh sẫm trong tay, mặc nó vặn vẹo giãy dụa cỡ nào, cũng không có cách nào thoát khỏi tay của nàng.
Vút vút vút!
Có thể là hành động của Văn Kiều đã chọc giận những yêu đằng kia, vô số dây leo màu xanh sẫm từ phía dưới đánh tới, phảng phất muốn kéo người giữa không trung xuống dưới.
Văn Kiều tay giống kìm sắt, nắm thật chặt đầu dây leo kia, sau đó nắm lấy nó nhanh chóng lao tới phía trước.
Những sợi dây leo kia cũng đuổi theo nàng.
Trong nháy mắt, toàn bộ rừng cây đều "Sống" lại, dây leo màu xanh sẫm treo ở trên cây kia hoạt động giống từng đầu Linh Xà, bám theo người tu luyện phía trên rừng cây mà đi. Từ xa nhìn lại, rừng cây giống như nhấc lên một làn sóng màu xanh sẫm, nhấc lên làn sóng vô cùng có quy luật lan tràn về phía trước, đuổi theo người tu luyện đang bay ở phía trước.
Văn Kiều chạy, lưu lại Ninh Ngộ Châu và Văn Cổn Cổn tại chỗ.
Hắn tất nhiên cũng bị dây leo tập kích, không chờ dây leo màu xanh sẫm kia đụng vào hắn, dưới chân liền xuất hiện một cái vỏ trứng đất màu vàng đất, bao vây hắn trong vỏ trứng. Vỏ trứng màu vàng đất này rất hung mãnh bám trên ngọn cây, mặc những dây leo màu xanh sẫm kia công kích như thế nào, vẫn bất động như núi.

Bên trong vỏ trứng đất, Ninh Ngộ Châu và Văn Cổn Cổn ngồi ở chỗ đó, quan sát tình huống bên ngoài.
Sau khi phát hiện vỏ trứng đất là một kẻ khó chơi, quất kiểu nào cũng không nát được, dây leo không tiếp tục công kích, bắt đầu thối lui.
Ninh Ngộ Châu thấy thế trong lòng hơi động, thần thức triển khai, "Nhìn" xuống rừng cây phía dưới, mấy nhánh dây leo thô to không biết từ chỗ nào xuất hiện phá không mà ra, yêu đằng kia so với dây leo treo ở trên cây càng to lớn hơn, màu sắc cũng sẫm hơn một chút, phía trên trải rộng những chiếc gai sắc nhọn, mỗi một chiếc gai trên nhánh dây leo hiện ra tia sáng màu đỏ.
Yêu đằng có gai này giống như một đầu Linh Xà, trong nháy mắt liền trói chặt vỏ trứng đất, gai nhọn to dài đậm vào bên trong vỏ trứng.
Ninh Ngộ Châu nhìn gai nhọn kia đâm sâu vào, thế mà đâm xuyên qua vỏ trứng làm bằng Ngũ Nham thổ.
May mắn tính co giãn của Ngũ Nham thổ vô cùng tốt, mặc dù bị gai nhọn kia đâm xuyên, cũng không công phá phòng ngự của nó, vẫn là một vỏ trứng đất vững chắc, một người một thú trong vỏ trứng đều không có việc gì.
Nhìn đến đây, trong lòng Ninh Ngộ Châu hiểu rõ.
Quả nhiên là Phệ Huyết Yêu đằng, rừng cây này là chỗ ẩn thân của nó, thân thể của nó trải rộng trên toàn bộ rừng cây, chỉ cần sinh linh đi vào rừng cây, đều sẽ trở thành con mồi của nó.
Năm đó khi Phệ Huyết Yêu đằng này còn chưa có thành tựu, cốc chủ Túc Tinh cốc phát hiện nó sinh sống ở đây, liền định dùng nó làm phòng ngự cho mặt phía bắc của Túc Tinh cốc, mặc cho nó tùy ý sinh trưởng. Bất tri bất giác, Phệ Huyết Yêu đằng này càng ngày càng lớn mạnh, biến vùng này trở thành địa bàn của nó, làm cho Phệ Huyết lâm biến thành một nơi nguy hiểm nổi tiếng.
Phệ Huyết Yêu đằng lấy huyết nhục sinh vật làm thức ăn, sinh linh càng có lực lượng mạnh mẽ, thì lực lượng ẩn chứa trong máu thịt càng nhiều, càng khiến nó thích. Máu thịt của yêu thú và người tu luyện, đều là thức ăn Phệ Huyết Yêu đằng thích nhất.
Phệ Huyết Yêu đằng thông qua gai nhọn trên thân nó, đâm thủng thân thể của mọi sinh linh, hấp thu máu thịt và lực lượng trong cơ thể.
Đáng tiếc Ngũ Nham thổ cho dù bị đâm thủng, trong đất cũng không có lực lượng gì để cho nó hấp thu, suýt chút nữa chọc giận gốc Phệ Huyết Yêu đằng này.
Nhìn thấy Phệ Huyết Yêu đằng càng trói càng chặt, Ninh Ngộ Châu bật cười, lấy ra một viên Dưỡng Nguyên đan đút cho Văn Cổn Cổn, hỏi: "Có thể chống đỡ không?"
Văn Cổn Cổn há miệng nuốt linh đan vào, kêu ừm ừm.
Đương nhiên có thể tiếp tục chống đỡ, tuyệt đối không có vấn đề gì! Hiếm khi có cơ hội có thể thể hiện bản thân trước mặt Ninh ca ca, Văn Cổn Cổn tất nhiên muốn cố gắng biểu hiện, cũng không thể để một gốc Phệ Huyết Yêu đằng đột phá phòng ngự của nó.
Vỏ trứng đất quả nhiên an toàn chịu đựng được gai nhọn và áp lực trói buộc của Phệ Huyết Yêu đằng, cho dù đã bị quấn chặt còn bị đâm thủng hàng ngàn lỗ, vẫn treo vững vàng ở đó.
** *
Một bên khác, Văn Kiều kéo dây leo trong tay, chạy khắp nơi phía trên Phệ Huyết lâm.
Ban đầu không thấy có hiệu quả gì, cho đến khi nàng lượn quanh một hồi lâu, rốt cuộc tốc độ của dây leo lao về phía nàng giống như làn sóng thủy triều kia cũng chậm lại một chút, dây leo màu xanh sẫm lít nha lít nhít kia quấn quanh ở trong rừng cây ngươi đè ép ta, ta quấn lấy ngươi, suýt chút thắt nút, dây leo màu xanh sẫm dày đặc kia trói cùng một chỗ, từ xa nhìn lại, trống giống như những con rắn quấn chặt vào nhau.
Nếu người sợ rắn trông thấy cảnh này, đoán chừng sắc mặt sẽ không quá tốt.
Nhánh dây leo trong tay Văn Kiều đã bị nàng kéo tới nỗi không còn sức đánh trả.
Nó mềm nhũn nằm trong lòng bàn tay của nàng, không nhúc nhích, đâu còn sự hung mãnh trong cuộc đánh lén lúc trước. Văn Kiều tiện tay ném nó xuống phía dưới, liền thấy sợi dây leo kia vội vã rút vào trong rừng cây, không dám thăm dò nữa.
Gsau khi giải quyết những yêu đằng theo đuôi này, Văn Kiều tranh thủ thời gian trở về, đi tìm phu quân nhà nàng và Văn Cổn Cổn.
Muốn tìm bọn họ rất dễ dàng, cái kén có gai khổng lồ màu xanh sẫm cuộn ở phía trên rừng cây hết sức bắt mắt, tròn căng, không biết quấn bao nhiêu sợi Phệ Huyết Yêu đằng, thân dây leo Phệ Huyết Yêu đằng kia dày đặc gai nhọn, dưới ánh mặt trời hiện ra màu sắc đỏ thẫm, thoạt nhìn đã làm người sợ hãi, cũng không biết dính bao nhiêu máu tươi.
Khi Văn Kiều đến gần nó, từ trong rừng cây phía dưới lại xông ra hai nhánh Phệ Huyết Yêu đằng to lớn, dây leo có gai như hai con rắn khổng lồ, lao nhanh về hướng nàng, mang theo tiếng xé gió vang trời.
Lúc này, Văn Kiều cũng không dám dùng tay không tóm nó, phi thân lên, Thạch Kim Mãng trong tay vung ra, roi dài vung tới quấn lấy dây leo, ném về nơi xa.
Người tu luyện mặc dù có thể ngự khí phi hành, nhưng lại bị hạn chế độ cao, cũng không vượt qua phạm vi công kích của Phệ Huyết Yêu đằng, đây cũng là lí do vì sao sau khi người tu luyện tiến vào Phệ Huyết lâm, cho dù là phi hành trên rừng cây, vẫn bị công kích như cũ, bị bắt vào trong rừng cây trở thành thức ăn cho Phệ Huyết Yêu đằng.
Phệ Huyết Yêu đằng có gai so với không có gai càng khó giải quyết!
Văn Kiều cùng bọn nó triền đấu vài lần, sau đó phát hiện mình hoàn toàn không có cách nào đối phó với đám Phệ Huyết Yêu đằng này.
Thế là nàng lại chạy về phía trước, Phệ Huyết Yêu đằng có gai theo sát sau lưng.
Sau khi chạy được một khoảng nhất định, Văn Kiều xoay người mà lên, ném ra một viên Bạo Liệt châu về hướng Phệ Huyết Yêu đằng.
Tiếng ầm ầm vang lên, Phệ Huyết lâm bị nổ ra một cái hố to, trong hố là những đoạn cành lá dây leo đứt gãy rơi đầy đất, trộn lẫn với bùn đất bị nổ tung, vô cùng lộn xộn. Mà trong hố đất này, còn có hai nhánh Phệ Huyết Yêu đằng mềm oặt nằm ở nơi đó, gai nhọn trên thân dây leo bị nổ gãy mấy cây, chất nhầy màu xanh sẫm rỉ ra từ vết thương.
Văn Kiều nhìn chằm chằm hai nhánh dây leo kia, lực sát thương mà Bạo Liệt châu gây ra đối với chúng nó cực nhỏ, chỉ nổ rớt một ít gai dây leo, đối với bọn chúng mà nói không đau không ngứa.
Quả nhiên, Phệ Huyết Yêu đằng trở lại bình thường, sau đó tiếp tục công kích nàng.
Văn Kiều lại liên tục ném ra mấy viên Bạo Liệt châu.
Tiếng ầm ầm không dứt bên tai, gai nhọn trên thân Phệ Huyết Yêu đằng bị nổ bung ra, vẫn ngoan cố đuổi theo nàng, giống như không cắn nuốt hết máu thịt của nàng thề không bỏ qua.
Sau khi nổ Phệ Huyết Yêu đằng đến đầu óc choáng váng lần nữa, Văn Kiều nhanh chóng nhảy vào bên trong Phệ Huyết lâm, sau đó biến thành yêu thể.
Mầm non nhỏ màu xanh nhạt xuất hiện, cành lá yếu ớt run lên, trông đặc biệt vô tội nhỏ yếu.

Phệ Huyết Yêu đằng theo sát phía sau, nó trượt xung quanh, giống như vô cùng thắc mắc vì sao món ăn máu thịt thơm ngon kia lại biến mất.
Văn Kiều nhìn Phệ Huyết Yêu đằng làm như không thấy yêu thể của mình, không khỏi có chút kỳ quái, nhịn không được lặng lẽ thả ra vài tia linh lực.
Phệ Huyết Yêu đằng lập tức dừng lại, giống như là bắt được tia linh lực này, xột xoạt trượt tới, vây quanh mầm non nhỏ đang cắm vào trong hố.
Khi bị dây leo thô to có gai kia vây quanh, Văn Kiều có chút kiêng kị.
Yêu thể của nàng không giống với thân người, chỉ là một gốc mầm yếu ớt, còn không có cách nào di động, vô cùng đáng thương, vạn bất đắc dĩ, trong lúc chiến đấu, tuyệt đối không thể biến thành yêu thể.
Nhưng Phệ Huyết Yêu đằng này thực sự quá khó chơi, đánh như thế nào đều đánh không chết, Văn Kiều cũng không có cách, chỉ có thể dùng yêu thể tới thăm dò nó.
Phệ Huyết Yêu đằng rất nhanh liền bao vây mầm non nhỏ trong hố, may mắn mầm non nhỏ hết sức nhỏ mảnh, không có bị gai nhọn trên người nó đâm trúng.
Văn Kiều chậm rãi buông ra cảm giác, thử thành lập liên hệ cùng Phệ Huyết Yêu đằng.
Sau đó không lâu, tinh thần căng cứng của Văn Kiều rốt cuộc cũng thả lỏng ra.
Phệ Huyết Yêu đằng thực lực mạnh mẽ, nó mọc rễ nảy mầm ở chỗ này từ thời thượng cổ, là một gốc yêu đằng già lâu đời. Nhưng mà bởi vì cắn nuốt máu thịt mà sống, bị Đạo pháp hạn chế, từ lúc sinh ra cho đến chết, không có cách nào khai linh trí, cũng không có cách nào tu luyện hóa hình.
Nhưng mà bởi vì tuổi thọ quá dài, khiến cho ý thức của nó mạnh mẽ phong phú hơn so với những linh thực khờ dại kia, có thể truyền đạt cho nàng một chút ý nghĩ đơn giản.
Cảm nhận Phệ Huyết Yêu đằng liên tục truyền tới cho nàng cảm giác không ngừng muốn ăn, Văn Kiều lập tức muốn chặt đứt cảm giác.
May mắn, sau khi Phệ Huyết Yêu đằng phát hiện nàng không kiên nhẫn, vội lấy lòng chuyển một ít tinh khí cỏ cây cho nàng, làm cho nàng có thể khỏe mạnh trưởng thành.
Yêu thực cũng như linh thực, đều có tinh khí cỏ cây.
Gốc Phệ Huyết Yêu đằng này thực lực rất mạnh, nó cho tinh khí cỏ cây cũng nhiều, một mạch rót tới, suýt chút nữa khiến nàng no căng, vội vàng ngăn chặn tinh khí cỏ cây chuyển tới kia. Hơn nữa, Phệ Huyết Yêu đằng lấy việc cắn nuốt máu thịt sinh linh làm thức ăn, bên trong tinh khí cỏ cây ẩn chứa đầy huyết khí và nghiệt nghiệp, Văn Kiều không muốn tiếp nhận, để tránh ảnh hưởng đến linh thể của nàng.
Văn Kiều như một gã đàn ông cặn bã, quăng toàn bộ nỗ lực của nó trở về, dáng vẻ không thèm để ý.
Phệ Huyết Yêu đằng cực kỳ khó chịu, vì sao đồng loại có khí tức khiến nó cảm thấy thoải mái dễ chịu này lại không chịu nhận lấy tinh khí mà nó cho?
Văn Kiều thầm nghĩ, nàng cũng không phải đồng loại của nó, rõ ràng cả hai tu đạo khác biệt, sao có thể là đồng loại?
Văn Kiều không có dây dưa nhiều với Phệ Huyết Yêu đằng, sau khi thành lập liên hệ với nó, liền ra hiệu cho nó, đừng có tiếp tục ngăn cản bọn họ xuyên qua Phệ Huyết lâm.
Phệ Huyết Yêu đằng có chút không muốn lắm, hiếm khi gặp được một đồng loại có khí tức khiến nó cảm thấy rất dễ chịu, đồng loại này lại mang theo thức ăn cho nó, sao có thể để bọn họ rời đi chứ?
Văn Kiều: "..."
Văn Kiều muốn đánh nó, thế mà xem phu quân nhà nàng trở thành đồ ăn nàng mang tới cho nó, mặt mũi từ đâu ra?
Văn Kiều biểu đạt cho nó biết bây giờ mình rất tức giận, nếu nó không nghe lời, nàng liền.. Không để ý tới nó = =!
Chỉ có thể dùng loại phương thức trẻ con này uy hiếp Phệ Huyết Yêu đằng, Văn Kiều cảm thấy huyết mạch thần dị của mình giống như có chút vô dụng.
Phệ Huyết Yêu đằng lập tức có chút uể oải, lấy linh trí có hạn của nó, nó kỳ thật không biết rõ vì sao mình phải nghe theo mệnh lệnh của nàng, lại vô thức nghe theo.
Văn Kiều rốt cuộc cùng Phệ Huyết Yêu đằng đạt thành hiệp nghị, vì ban thưởng nó nghe lời, nàng chuyển một chút linh lực cho nó.
Phệ Huyết Yêu đằng suиɠ sướиɠ hấp thu, hấp thu xong, lại muốn đáp lại một chút tinh khí cỏ cây cho nàng.
Lần nữa bị Văn Kiều trả lại.
Phệ Huyết Yêu đằng rất khó chịu, vì cái gì đồng loại này lại không muốn?
Văn Kiều sao có thể giải thích cho nó, huống chi linh trí của Phệ Huyết Yêu đằng vốn không cao, căn bản không có cách nào giải thích rõ ràng, dứt khoát không để ý tới là được.
Văn Kiều một lần nữa biến trở về thân người.
Thân người khác hẳn yêu thể, chí ít trong nhận thức của Phệ Huyết Yêu đằng, máu thịt của người tu luyện làm sao có thể giống thực vật? Người trước là thức ăn của nó, người sau là đồng loại của nó.
Chẳng qua sau khi Văn Kiều nắm lấy thân dây leo của nó, chuyển một chút linh lực cho nó, Phệ Huyết Yêu đằng lập tức rõ ràng, sinh vật khiến nó sinh ra du͙ƈ vọиɠ muốn ăn máu thịt này, thật ra là đồng loại của nó.
Đồng loại của nó đột nhiên trở thành thức ăn của nó = =!
Phệ Huyết Yêu đằng suýt chút bị đẳng thức kỳ quái này làm cho cả cây dây leo đều thắt nút.
Văn Kiều không để ý tới nó, sau khi xác nhận Phệ Huyết Yêu đằng sẽ không công kích nữa, liền trở về tìm phu quân nhà nàng.
Vẫn là một cái kén lớn bị Phệ Huyết Yêu đằng trói chặt, cuộn ở bên trên Phệ Huyết lâm, phá lệ bắt mắt.
Văn Kiều chạy tới, hướng về phía kén lớn kêu lên: "Phu quân, các ngươi ở bên trong ư?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.