Văn Kiều và Túc Mạch Lan ở trong thành đi dạo mấy ngày, đạt được không ít tin tức.
Tình huống tệ hơn so với bọn họ nghĩ.
Khi biết được bốn tộc Tiêu Thân Sài Dịch cùng nhau liên thủ, phong tỏa tất cả đường từ thành Tập Sa đến Túc Tinh cốc, chỉ cần người tu luyện tiếp cận khu vực Túc Tinh cốc, đều sẽ bị đệ tử do bốn tộc phái ra cưỡng chế mang đi, tay chân Túc Mạch Lan rét run.
Nàng đờ đẫn đứng ở trong sân, nhìn những bông hoa nở rộ đầy viện, lại chỉ cảm thấy trước mắt hoàn toàn u ám.
Văn Kiều đi tới, vỗ vỗ bờ vai của nàng, an ủi: "Đời người sao có thể không gặp được vài cặn bã chứ? Sảng khoái khóc một trận là tốt rồi!"
Túc Mạch Lan: "..."
Nàng lau mặt, thành khẩn nói: "Cầu ngươi đừng nói nữa, hiện tại ta không muốn khóc." Rõ ràng là chuyện rất khó chịu, cũng không chờ nàng ấp ủ đủ cảm xúc, đã bị Văn Kiều cắm đao, căn bản khóc không được.
"Vậy là tốt rồi." Văn Kiều rất vui mừng: "Ta thực sự là sợ ngươi khóc."
Túc Mạch Lan khẽ nhếch khóe miệng, nhịn không được nói: "Người có sướng vui giận buồn, đây là cảm xúc cơ bản nhất, làm sao khống chế được? Chẳng lẽ sau này thấy có người khóc ở trước mặt ngươi, ngươi đều nhịn không được phải khuyên một chút, an ủi một phen?"
"Làm sao có thể? Nếu ai dám khóc ở trước mặt ta, ta liền đánh tới khi hắn khóc không được mới thôi!"
Túc Mạch Lan: "..."
Đột nhiên không biết phiền muộn hay là lòng khó chịu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-ta-la-dai-ma-vuong-tuong-lai-lam-sao-bay-gio/905970/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.