"Phu quân, các ngươi ở bên trong à?"
"Ừm." Bên trong kén lớn truyền đến giọng nói ôn hòa của Ninh Ngộ Châu.
Sau khi xác nhận người ở bên trong không có bị thương, Văn Kiều nói với Phệ Huyết Yêu đằng đang buộc chặt vỏ trứng đất: "Còn không mau buông ra?"
Phệ Huyết Yêu đằng lấy một loại tốc độ đặc biệt chậm chạp buông ra, có thể thấy được nó không tình nguyện bao nhiêu, vẫn cố chấp xem đây là "Thức ăn" mầm non nhỏ mang tới cho nó.
Khi Phệ Huyết Yêu đằng buông ra, lộ ra vỏ trứng đất bị gai nhọn đâm thủng trăm ngàn lỗ ở trong, mặt ngoài vỏ trứng đất kia, giống như cái sàng, Văn Kiều thấy thế có chút sợ hãi.
Phệ Huyết Yêu đằng không hổ là lão yêu đằng sống từ thời thượng cổ đến bây giờ, gai nhọn dựng ngược trên thân dây leo đặc biệt dữ tợn, thậm chí có thể đâm thủng lớp phòng ngự của Ngũ Nham thổ, có thể thấy được khó chơi cỡ nào, chỉ sợ cho dù là người tu luyện cảnh giới Nguyên Đế muốn trừ bỏ, cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể mặc nó tiếp tục sinh trưởng ở chỗ này, trở thành nơi hung hiểm nổi tiếng gần xa.
Sau khi vỏ trứng đất biến mất, lộ ra một người một thú bên trong.
Văn Kiều thấy bọn họ không có việc gì, lập tức nhẹ nhàng thở ra, chờ phát hiện dây leo Phệ Huyết Yêu đằng lặng yên không một tiếng động tiếp cận Ninh Ngộ Châu, vút một tiếng vung ra roi dài, chặn nó lại.
"Lời ta vừa nói ngươi quên rồi sao?" Văn Kiều rất tức giận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-ta-la-dai-ma-vuong-tuong-lai-lam-sao-bay-gio/905972/chuong-261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.