Chương trước
Chương sau
"Phu quân, các ngươi ở bên trong à?"
"Ừm." Bên trong kén lớn truyền đến giọng nói ôn hòa của Ninh Ngộ Châu.
Sau khi xác nhận người ở bên trong không có bị thương, Văn Kiều nói với Phệ Huyết Yêu đằng đang buộc chặt vỏ trứng đất: "Còn không mau buông ra?"
Phệ Huyết Yêu đằng lấy một loại tốc độ đặc biệt chậm chạp buông ra, có thể thấy được nó không tình nguyện bao nhiêu, vẫn cố chấp xem đây là "Thức ăn" mầm non nhỏ mang tới cho nó.
Khi Phệ Huyết Yêu đằng buông ra, lộ ra vỏ trứng đất bị gai nhọn đâm thủng trăm ngàn lỗ ở trong, mặt ngoài vỏ trứng đất kia, giống như cái sàng, Văn Kiều thấy thế có chút sợ hãi.
Phệ Huyết Yêu đằng không hổ là lão yêu đằng sống từ thời thượng cổ đến bây giờ, gai nhọn dựng ngược trên thân dây leo đặc biệt dữ tợn, thậm chí có thể đâm thủng lớp phòng ngự của Ngũ Nham thổ, có thể thấy được khó chơi cỡ nào, chỉ sợ cho dù là người tu luyện cảnh giới Nguyên Đế muốn trừ bỏ, cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể mặc nó tiếp tục sinh trưởng ở chỗ này, trở thành nơi hung hiểm nổi tiếng gần xa.
Sau khi vỏ trứng đất biến mất, lộ ra một người một thú bên trong.
Văn Kiều thấy bọn họ không có việc gì, lập tức nhẹ nhàng thở ra, chờ phát hiện dây leo Phệ Huyết Yêu đằng lặng yên không một tiếng động tiếp cận Ninh Ngộ Châu, vút một tiếng vung ra roi dài, chặn nó lại.
"Lời ta vừa nói ngươi quên rồi sao?" Văn Kiều rất tức giận, nắm thân dây leo của nó.
Phệ Huyết Yêu đằng lập tức ủ rũ, trừ bỏ bị dây leo bị nàng nắm, những dây leo khác tranh thủ thời gian lùi về rừng cây phía dưới, biến mất bên trong đám dây leo xanh um chồng chéo lên nhau kia.
Thấy nàng nắm mãi không thả, Ninh Ngộ Châu vội nói: "A Xúc, cẩn thận, đừng để bị gai của nó đâm bị thương."
Văn Kiều cười với hắn: "Ta biết, ta đã tránh nó rồi."
Nàng cũng không dám để gai nhọn của dây leo này đâm thủng da của mình, ai biết Phệ Huyết Yêu đằng này có thể bị máu thịt kíƈɦ ŧɦíƈɦ hay không, mặc kệ mọi thứ đại khai sát giới? Gốc Phệ Huyết Yêu đằng này tựa như một đứa bé có được lực chiến đấu mạnh mẽ, giảng đạo lý với nó là giảng không thông, bởi vì nó căn bản nghe không hiểu, hầu hết thời gian đều làm việc bằng bản năng.
Văn Kiều cũng không biết mình có thể nói đạo lý với nó tới khi nào, vẫn nên mau chóng rời đi thì hơn.
Văn Kiều lại chuyển một chút linh lực cho Phệ Huyết Yêu đằng, sau khi trấn an nó xong, mới buông nó ra.
Đầu Phệ Huyết Yêu đằng này lề mà lề mề trượt dưới chân nàng, không chịu rời đi.
Văn Kiều không để ý tới nó, nói với Ninh Ngộ Châu: "Phu quân, nó đồng ý nhường đường cho chúng ta, chúng ta đi thôi."
Hai người lần nữa nhảy lên linh kiếm, đi về hướng có Túc Tinh cốc.
Sau đó không lâu, hai người cùng cúi đầu, nhìn xuống Phệ Huyết lâm phía dưới, rõ ràng có một đầu dây leo càng lớn hơn đi theo đám bọn hắn, trong thoáng chốc còn tưởng rằng là cự mãng sinh trưởng ở trong rừng, như ẩn như hiện trong biển dây leo màu xanh sẫm kia.
Những dây leo màu xanh sẫm quấn trên tàng cây kia, thật ra là nhánh do Phệ Huyết Yêu đằng phân ra, chỉ là không có lợi hại như bản thể của Phệ Huyết Yêu đằng.
Phệ Huyết Yêu đằng sống quá lâu rồi, bản thể của nó sinh trưởng nhiều lần, dần dà một biến toàn bộ cánh rừng này trở thành địa bàn của nó, trở thành bãi săn của nó. Mỗi khi có người tu luyện hoặc yêu thú xông tới, dây leo màu xanh sẫm sẽ trói người trước, sau đó kéo tới nơi ở ẩn, bị bản thể Phệ Huyết Yêu đằng ẩn thân trong rừng coi như đồ ăn ăn hết.
** *
Sau năm ngày, bọn họ xuyên qua Phệ Huyết lâm, đi tới biên giới Phệ Huyết lâm.
Đầu yêu đằng có gai kia cũng theo bọn họ một đường.
Biết Văn Kiều chuẩn bị mang theo "Thức ăn" rời đi, Phệ Huyết Yêu đằng lưu luyến không rời, ở trong rừng phát ra tiếng vang rào rào, hấp dẫn sự chú ý của nàng.
Văn Kiều từ phi kiếm nhảy xuống, đứng trên đỉnh một cây đại thụ bên trong Phệ Huyết lâm.
Phệ Huyết Yêu đằng lướt qua, dây leo có gai kia sắp đụng trúng nàng, bị Văn Kiều vung roi Thạch Kim Mãng ngăn lại, sau đó mới vươn tay ra, tránh đi gai trên thân dây leo kia, nắm dây leo của nó.
Văn Kiều chuyển cho nó một chút linh lực, linh lực này có tác dụng trấn an yêu đằng: "Ta phải đi rồi, hữu duyên gặp lại! Gần đây có một cái Túc Tinh cốc, nếu như sau này ngươi tiếp tục mở rộng địa bàn, vậy thì khuếch trương về hướng bên kia đi."
Phệ Huyết Yêu đằng ghi nhớ lời nàng, tỏ vẻ nhất định sẽ cố gắng sinh trưởng sang hướng bên kia, biến nơi đó trở thành địa bàn của nó, sau này mời nàng đến chơi địa bàn mới của nó.
Văn Kiều nghe xong cảm thấy buồn cười, quả nhiên là tính tình trẻ con, nếu như nó không phải yêu đằng phệ huyết mà sinh, đã có thể hóa hình từ sớm rồi.
Sau khi tạm biệt Phệ Huyết Yêu đằng, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu rốt cuộc rời đi.
Ninh Ngộ Châu cười hỏi: "Vừa rồi tại sao nàng lại nói với nó những lời kia?"
"Trước đây ta từng hỏi Túc Mạch Lan, nàng nói Túc Tinh cốc đã sớm chỉ còn trên danh nghĩa, truyền đến thế hệ này của nàng, mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì, sau này nàng sẽ không có khả năng kế thừa Túc Tinh cốc, sớm muộn có một ngày nó sẽ thật sự không còn." Văn Kiều nói: "Đã như vậy, vậy thì để Phệ Huyết Yêu đằng chiếm đi, cũng không thể tiện nghi những người khác."
Ninh Ngộ Châu bật cười.
Mặc dù ý nghĩ hơi ngây thơ đơn thuần, nhưng cũng là một ý nghĩ thú vị.
Túc Tinh cốc cách Phệ Huyết lâm không xa, lại phi hành về phía trước thêm một lát, liền đến Túc Tinh cốc.

Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều không có mạo muội qua đó, mặc dù tứ đại gia tộc không phái người đến thủ ở chỗ này bởi vì Phệ Huyết lâm ở mặt phía bắc Túc Tinh cốc, nhưng nếu bọn họ mạo muội tiếp cận, nhất định sẽ thu hút sự chú ý của người bốn đại gia tộc đang nhìn chằm chằm Túc Tinh cốc.
Văn Kiều hỏi: "Phu quân, ta đi vào, không gian có thể theo vào không?"
Không gian là vật diễn sinh từ huyết mạch Đế Hi của Ninh Ngộ Châu, bởi vì Ninh Ngộ Châu mà tồn tại, Ninh Ngộ Châu ở đâu, nó cũng ở đó. Nếu như Ninh Ngộ Châu tiến vào không gian, không gian sẽ dừng lại tại chỗ cũ, không thể di động.
"Có thể." Ninh Ngộ Châu nói: "Kỳ thật không gian cùng nguyên thần của ta là một thể, sau khi ta tiến vào không gian, sẽ lưu một sợi thần thức ở bên ngoài, đến lúc đó ta dùng thần thức bám vào trong Thần bài của nàng, liền có thể đi theo nàng đi vào."
Văn Kiều giật mình, kế tiếp lại hỏi Văn Cổn Cổn.
"Văn Cổn Cổn không đi vào, nó ở bên ngoài khống chế Ngũ Nham thổ, đưa nàng vào đó." Ninh Ngộ Châu nói.
Vậy chẳng phải Văn Cổn Cổn phải tách khỏi bọn họ?
Văn Kiều có chút lo lắng nhìn Văn Cổn Cổn ôm linh quả gặm, nó vẫn còn là một con non, không để ở bên người, nàng thực sự lo lắng. Nhưng nếu để Văn Cổn Cổn theo vào cũng không được, dù sao một con yêu thú tới gần Túc Tinh cốc, tuyệt đối sẽ khiến người chung quanh chú ý, nếu bỏ vào không gian, Văn Cổn Cổn không có cách nào điều khiển Ngũ Nham thổ từ trong không gian.
"Văn Cổn Cổn, ngươi nhất định phải cẩn thận." Văn Kiều ôm Văn Cổn Cổn, xoa đầu của nó, dặn dò không ít.
Văn Cổn Cổn cọ lấy nàng, làm cho nàng yên tâm, chờ bọn họ trở ra, nó tìm một chỗ gần Phệ Huyết lâm dùng Ngũ Nham thổ đào hố trốn vào trong đó, có Phệ Huyết Yêu đằng ở bên chấn nhiếp, tin tưởng không có người tu luyện dám tuỳ tiện tiếp cận, tất nhiên cũng sẽ không phát hiện nó.
Sau khi đi vào Túc Tinh đại lục, khả năng khống chế Ngũ Nham thổ của Văn Cổn Cổn lại tiến bộ không ít, phòng ngự do Ngũ Nham thổ xây lên càng kiên cố, ngay cả Phệ Huyết Yêu đằng đều không có cách nào đột phá tầng phòng ngự của Ngũ Nham thổ, người tu luyện khác đương nhiên cũng không thể, nó vẫn rất an toàn nha.
Nghe thấy những lời tự hào của Văn Cổn Cổn, Văn Kiều còn có thể nói cái gì?
Cổn Cổn này đã thực hiện mục tiêu của nó, chỉ cần có nguy hiểm liền trốn vào vỏ trứng đất xây lên từ Ngũ Nham thổ, an tâm vui chơi giải trí, chờ người bên ngoài tới đón là được.
Biết Văn Cổn Cổn thích vui chơi giải trí, Văn Kiều chuẩn bị không ít đồ ăn vặt cho nó, chỉ riêng trúc Quỳnh Ngọc Tử Linh nó thích ăn đã chuẩn bị rất nhiều, còn có linh đan, linh thảo, mật chi các thứ, Văn Kiều chất đầy một cái túi đựng đồ, đưa cho nó thu.
Sau khi sắp xếp xong đồ ăn cho Văn Cổn Cổn, hai người liền bắt đầu gây sự.
Ninh Ngộ Châu tiến vào trong không gian, đem một sợi thần thức bám vào trong Thần bài ở trên người nàng.
Kế tiếp Văn Kiều cũng biến thành một gốc mầm non nhỏ, cắm rễ ở trong đất.
Văn Cổn Cổn khống chế Ngũ Nham thổ, dùng Ngũ Nham thổ bao vây bộ rễ của gốc mầm non nhỏ xanh nhạt kia, sau đó đẩy nàng về nơi có Túc Tinh cốc.
Ngũ Nham xen lẫn với bùn đất dưới mặt đất, cũng không dễ nhận ra.
Sau khi bị Văn Cổn Cổn luyện hóa, Ngũ Nham thổ tất nhiên nghe theo chỉ huy của nó, chỉ cần khoảng cách không xa, Văn Cổn Cổn đều có thể khống chế nó. Lúc trước Ninh Ngộ Châu và Văn Cổn Cổn đã thử nghiệm, lấy tu vi hiện tại của nó, có thể đưa Ngũ Nham thổ vào bên trong Túc Tinh cốc.
Khi cách Túc Tinh cốc càng ngày càng gần, Văn Kiều rốt cuộc cảm giác được khí tức của người tu luyện ở gần Túc Tinh cốc.
Khi một đạo thần thức đảo qua, mầm non nhỏ xen lẫn trong bụi cỏ dại suýt chút nữa lay động lá cây, vội vàng nín thở ngưng thần, làm bộ mình là một gốc cỏ dại, cho đến khi thần thức kia rời đi, Văn Kiều mới thở phào nhẹ nhõm.
Trốn ở trong bụi cỏ dại, Văn Kiều cũng không có để Ngũ Nham thổ hành động, mà là thành lập cảm giác với linh thực xung quanh, dò xét tình huống xung quanh.
Mượn cảm giác linh thực, Văn Kiều biết kề bên này có gần một trăm người tu luyện, thậm chí còn có người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng tọa trấn, đạo thần thức vừa mới đảo qua kia, chính là của người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng.
Tứ đại gia tộc quả nhiên phái người canh giữ bên ngoài Túc Tinh cốc, chỉ cần bọn họ tới gần, sẽ bị bọn họ phát hiện ngay lập tức.
Người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng này không biết là người của gia tộc nào, mỗi ngày đều sẽ dùng thần thức liếc nhìn chung quanh mấy lần, ngay cả con côn trùng cũng không thể tránh thoát sự điều tra của thần thức này, yêu thú và người tu luyện càng không khả năng tới gần.
Trừ người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng, còn có người tu luyện tuần tra ở gần đó, không buông tha bất cứ gió thổi cỏ lay nào.
Văn Kiều không nghĩ tới tứ đại gia tộc sẽ cẩn thận như vậy, vì tìm được Túc Mạch Lan, không tiếc tốn nhiều nhân lực cùng vật lực như vậy, có thể thấy được bọn họ quan tâm tới Túc Mạch Lan và Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ đến mức nào.
Mãi cho đến khi trời tối, sau khi người tu luyện tuần tra rời đi, mầm non nhỏ trốn ở trong bụi cỏ dại mới bắt đầu cẩn thận từng li từng tí di động.
Sợ bị người phát hiện trên mặt đất có một gốc mầm non nhỏ tới gần Túc Tinh cốc, Văn Kiều hành động rất cẩn thận, cả một buổi tối còn chưa thể đến gần Túc Tinh cốc. Sau khi trời sáng, mầm non nhỏ cắm rễ tại một chỗ dưới vách núi đá, nơi này sinh trưởng rất nhiều lùm cây thấp bé, sau khi nàng sử dụng kỹ năng đồng hóa, có thể để cho người và thú chung quanh trực tiếp xem nhẹ sự tồn tại của nàng.
Khi Văn Kiều phát hiện những người tu luyện này còn mang theo mấy loại yêu thú am hiểu cách truy tung, quả thực không biết nói gì nữa.
Yêu thú am hiểu cách truy tung có cái mũi linh mẫn, thính lực trác tuyệt, hơi có động tĩnh đều không thể gạt được bọn nó, chỉ cần có bọn nó ở đây, mặc kệ người tu luyện dùng thủ đoạn gì, đều rất khó giấu diếm được cảm giác của bọn nó.
Văn Kiều mặc dù rất muốn thành lập một chút tình cảm với mấy yêu thú am hiểu cách truy tung này, nhưng nghĩ tới có thể sẽ bị ăn vạ, nàng liền thu hồi ý nghĩ tìm đường chết.
** *
Túc Tinh cốc ở giữa Vân cốc.
Trong cốc mây mù lượn lờ, nhìn xa xa, giống như một tòa tiên sơn phúc địa, khiến người nhịn không được ngước nhìn.

Đệ tử Tiêu thị tuần tra ngang qua, nhìn thấy Túc Tinh cốc bị mây mù che phủ kia, không khỏi cảm khái: "Từ năm mươi năm trước, sau khi Túc Tinh cốc mở ra đại trận hộ cốc, nghe nói đến bây giờ cũng không có ai đi vào."
Người bên cạnh nghe nói như thế, không khỏi xùy một tiếng.
"Túc Mạch Lan kia mặt ngoài trông có vẻ vô cùng thân cận Tiêu gia chúng ta, nhưng thực chất bên trong lại phòng bị cực kỳ, uổng công tộc trưởng đối tốt với nàng như vậy, phu nhân tộc trưởng thậm chí vì cứu nàng mà ngã xuống, làm hại Đại tiểu thư không có nương.. Chậc, chẳng trách Đại tiểu thư không cam lòng, cùng Thân thiếu chủ liên thủ đối phó nàng."
"Đúng vậy, nếu không có Túc Mạch Lan, Đại tiểu thư đã sớm gả cho thiếu chủ Thân thị."
Từ xưa đến nay tứ đại gia tộc đều thừa hành chính sách thông gia, khiến bốn tộc liên kết chặt chẽ.
Khi truyền đến thế hệ Tiêu Mẫn Tâm này, đến phiên Tiêu thị và Thân thị thông gia, lúc ấy tất cả mọi người cho rằng, Tiêu Mẫn Tâm sẽ cùng Thân Nguyên Cẩn trở thành một đôi. Ai ngờ Túc Tinh cốc đột nhiên xảy ra chuyện, hai nhà tiến đến cứu giúp, kết quả đối tượng thông gia đời này của hai nhà Tiêu Thân biến thành người khác, biến thành Túc Mạch Lan cùng Thân thị thông gia.
Mà Túc Mạch Lan đoạt đối tượng thông gia của Tiêu thị, còn được Tiêu thị mang về địa bàn, lớn lên tại Tiêu thị.
"Túc Mạch Lan này quả nhiên là bạch nhãn lang (kẻ vô ơn bạc nghĩa),Tiêu gia chúng ta đối tốt với nàng bao nhiêu, nàng lại liên hợp người ngoài đả thương Đại tiểu thư và Thân thiếu chủ, thật đúng là thứ ăn cây táo rào cây sung."
"Đúng thế, e rằng Túc Tinh cốc sẽ khởi động lại đại trận hộ cốc, cũng là nàng tính toán."
Năm mươi năm trước, ma tu tập kích Tiêu gia, khiến hơn một trăm đệ tử Tiêu gia tử vong, phu nhân tộc trưởng vì bảo hộ Túc Mạch Lan mà ngã xuống.
Trong một đêm, Túc Mạch Lan trở thành tồn tại Tiêu gia ghét nhất, Tiêu Mẫn Tâm càng hận nàng tận xương.
Dưới sự bất đắc dĩ, tộc trưởng Tiêu Hiền Khải chỉ có thể tạm thời đưa nàng về Túc Tinh cốc, cùng đi còn có Thân Nguyên Cẩn.
Làm vị hôn phu, sau khi Thân Nguyên Cẩn biết được vị hôn thê bị tập kích, tự mình hộ tống nàng về Túc Tinh cốc, đối với vị hôn thê Túc Mạch Lan này có thể nói là móc tim móc phổi, có phần khiến cho người ta cảm động.
Mà chuyện kế tiếp cũng chứng minh vị hôn phu Thân Nguyên Cẩn này cực kì xứng chức.
Lúc ấy, không ít người đưa ra ý kiến, phong ấn Túc Tinh cốc, nhốt Túc Mạch Lan vào bên trong bí cảnh tứ đại gia tộc chủ trì, ngăn cách sự ngấp nghé của Ma Môn đối với Túc gia Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ. Bởi vì Thân Nguyên Cẩn cực lực phản đối, hai nhà Tiêu Thân cũng không đồng ý, việc này không giải quyết được gì.
Có thể là chuyện phong ấn Túc Tinh cốc đã khiến Túc Mạch Lan sợ hãi, sau đó Túc Mạch Lan đề nghị mở ra đại trận hộ cốc trong Túc Tinh cốc.
Nếu mở ra đại trận hộ cốc này, trừ truyền nhân Túc Tinh cốc, người bên ngoài không thể tuỳ tiện tiến vào Túc Tinh cốc, đây cũng là một loại bảo hộ đối với Túc Tinh cốc.
Lúc ấy bọn họ cảm thấy, Túc Mạch Lan là bị sự kiện kia dọa sợ, nghĩ muốn bảo vệ Túc Tinh cốc.
Tuy nói Túc Tinh cốc và Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ cùng một nhịp thở, nhưng trong những năm này, không ít người tu luyện lẻn vào dò xét Túc Tinh cốc, bọn họ đã lật tung Túc Tinh cốc, lại không có tìm được đồ vật có quan hệ với Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ, đều cho rằng mấu chốt nhất vẫn là Túc Mạch Lan, chỉ có thể đặt người ở dưới mí mắt.
Sau khi đám người thương lượng một phen, rốt cuộc đồng ý với nàng, để nàng tự mình chủ trì, khởi động lại đại trận hộ cốc trong Túc Tinh cốc.
Bây giờ Túc Mạch Lan mất tích, cho dù bọn họ có lòng muốn tiến vào Túc Tinh cốc dò xét, bởi vì đại trận hộ cốc này, thế mà không vào được, một đám người đều hết sức nghẹn khuất.
Điều này khiến tứ đại gia tộc rất biệt khuất, oán trách năm đó không nên chiều ý Túc Mạch Lan mở ra đại trận hộ cốc, thậm chí ở trong lòng một số người, đều cho rằng Túc Mạch Lan nhất định là sớm có dự mưu.
Thông đồng người của Ma môn, tiến vào sa mạc Hắc Phong, biến mất tại sa mạc Hắc Phong..
Qua mọi chuyện đều có thể thấy được, Túc Mạch Lan cũng không phải là người an phận.
Tứ đại gia tộc không tìm được tung tích của Túc Mạch Lan, không có cách nào, chỉ có thể phái người nhìn chòng chọc Túc Tinh cốc, không buông tha bất cứ động tĩnh gì.
Mấy đệ tử Tiêu thị cũng không có che giấu, mầm non nhỏ dưới vách núi đá nghe thấy rõ ràng.
Mầm non nhỏ khẽ động phiến lá, lần nữa đáng thương Túc Mạch Lan.
Ý đồ của những người tham bảo vật Túc gia này cũng thật nực cười, chỉ cho phép mình tham lam cướp đoạt bảo vật của người khác, thế mà không cho phép người trong cuộc phản kháng, nếu phản kháng, chính là bạch nhãn lang, tâm cơ thâm trầm có dự mưu từ sớm.
Chẳng lẽ muốn để người trong cuộc ngoan ngoãn hai tay dâng lên bảo vật nhà mình, mới là bình thường sao?
Nàng một ngoại nhân đều nhìn không được!
Khi trời tối trở lại, mầm non nhỏ rốt cuộc hành động.
Mấy ngày nay, Văn Kiều đã quan sát ở gần đó, rốt cuộc thăm dò rõ ràng quy luật tuần tra của đám người này, đặc biệt là người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng kia, hắn ta vẫn chưa lộ diện, mỗi ngày chỉ dùng thần thức liếc nhìn mấy lần, những lúc khác cũng không có động tĩnh gì.
Có lẽ cảm thấy có nhiều người tu luyện tuần tra như vậy, còn có yêu thú nhìn chằm chằm, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đi.
Mây đen gió lớn, trong tiếng gió rì rào, một gốc mầm non nhỏ chậm rãi tiếp cận về phía đại trận hộ cốc của Túc Tinh cốc.
Linh khí gần Túc Tinh cốc rất sung túc, linh thực chung quanh sinh trưởng tươi tốt, thực sự rất thích hợp cho một gốc mầm non nhỏ bình thường ẩn nấp.
Rốt cục đi tới trước đại trận hộ cốc, mầm non nhỏ dùng một sợi rễ quấn lấy một tấm lệnh bài, lặng yên không một tiếng động xuyên qua đại trận hộ cốc Túc Tinh cốc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.