Hai mươi tám tháng chạp, vậy mà Trần Ngọc thật mang về một nữ nhân, lại còn đang mang thai!
Nàng mới đến, bộ dáng sợ sệt, trốn ở sau lưng Trần Ngọc. Ta phí đi sức chín trâu hai hổ ủi phẳng tay áo cho Trần Ngọc, vậy mà lại bị nữ nhân kia vò cho nhăm nhúm.
Hai mắt ta sáng bừng lên, xoa xoa tay, trong mắt chứa nhiệt lệ, "Con của ngươi?"
Trần ngọc nhàn nhạt liếc ta một cái, "Phải."
Ta che miệng, khóc thành tiếng, "Ngươi không phải đang gạt ta chứ?"
Nữ nhân kia nhút nhát từ phía sau đi tới, tại nơi mà trần Ngọc không nhìn thấy, nhìn ta mỉm cười vô cùng khiêu khích, "Tỷ tỷ chớ trách tướng gia, nô tỳ tùy tiện tới cửa, không hiểu biết, nếu như tỷ tỷ để ý, nô tỳ sẽ đi ngay."
Ta chăm chú giữ nàng lại, nâng lên hai tay của nàng, vui đến phát khóc, "Lúc nào sinh! Trước tết có thể chứ? Nếu được, ta cho ngươi thêm ba mươi lượng."
Nụ cười của nữ nhân cứng đờ, "Ba mươi...... Cái gì?"
Trần Ngọc nhíu nhíu mày, quay người nhìn nữ nhân nói: "Trước tiên ngươi cứ an tâm ở lại, đợi sinh hạ hài tử thì sẽ tính toán sau."
Hắn nhìn ta vô cùng yên tâm, rồi trong ánh mắt lưu luyến của nữ nhân kia, quay đầu rời đi mà không them ngoảnh lại.
Thật sự là tra nam cặn bã!
Trước kia luôn luôn không được không được, bây giờ tại sao lại được rồi?
Trần Ngọc vừa đi, ta vội vội vàng vàng giới thiệu nhữ nhân cùng bốn vị tỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-ta-khong-duoc-/3577952/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.